Và rồi bỗng nhiên có một bóng người từ trong đó bước ra khiến cho Tuyết Nguyệt giật mình.
" A-Ai vậy? " Run rẩy nói và cảnh giác hơn.
Người đó từ bước ra cười nhẹ nhìn Tuyết Nguyệt nói.
" Con đừng sợ, ta sẽ không làm hại con đâu " Từ trong bóng tối bước ra.
Tuyết Nguyệt nhìn người phụ nữ trước mặt mình mà ngạc nhiên.
" Là dì con gặp lần trước sao? " Ngỡ ngàng nhìn.
Người phụ nữ đó liền dịu dàng khẽ gật đầu nhẹ một cái.
" Lần này ta gặp con đường đột quá, lần trước ta cảm ơn con đã giúp ta " Bước tới gần.
" À vâng, không có gì đâu ạ " Khẽ cười nhẹ.
" Nhưng mà sao giờ này trời gần khuya thế này dì còn ở nơi vắng thế này ạ " Lo lắng nhìn người phụ nữ đó.
" Ta muốn gặp con nên ta đã canh con xem xem con có đi ngang đường này không, thật may là hôm nay gặp được con "
" Dì muốn gặp con? Làm gì ạ? " Khó hiểu nhìn.
" Dì muốn mời con ăn một bữa được không thay lời cảm ơn con lúc trước giúp dì "
" Chuyện đó không có gì đâu ạ, nếu dì muốn gặp con thì cứ đi vào buổi sáng ở đường này cũng gặp con mà, dì không cần đi vào ban đêm một mình nguy hiểm lắm ạ "
" Được dì nhớ rồi " Cười dịu dàng nhìn Tuyết Nguyệt.
" Mà con tên gì nhỉ? "
" Dì cứ gọi con là Tuyết Nguyệt được rồi ạ "
" Ừm, dì là Họa Y "
" Cuối tuần này con rảnh, có gì con và dì gặp nhau ạ " Nhìn xung quanh.
" Hiện tại khuya rồi dì hãy gọi con trai dì đến đón đi ạ nếu dì đi một mình trở về sẽ nguy hiểm lắm, con đứng đây chờ con trai với dì "
Họa Y nhìn Tuyết Nguyệt lo lắng cho mình mà khẽ cười mỉm cười nhẹ nhàng.
" Không sao, con cứ về trước đi con trai dì nó đứng đợi gần đây thôi "
" Nhưng! "
" Không sao con cứ về đi, hôm nay con đi làm chắc cũng đã mệt rồi về nghỉ ngơi đi con "
Tuyết Nguyệt nghe Họa Y nói vậy cũng đành chào Họa Y rồi bước về trước.
Tuyết Nguyệt đi được vài bước thì bỗng nhiên Họa Y gọi lại.
" Dì con có chuyện gì sao ạ? " Quay lại nhìn.
Họa Y liền đi đến gần Tuyết Nguyệt " Dì cho con cái này, con nhận giúp dì nhé "
Tuyết Nguyệt nhìn chiếc nhẫn mà ngơ ngác, chiếc nhẫn nó đang phát sáng và mẫu mã rất đẹp hầu như Tuyết Nguyệt chưa thấy nó bao giờ.
Nó được đính một viên ruby màu đỏ rất đẹp, chiếc nhẫn được điêu khắc rất tinh xảo.
" C-Con không dám nhận đâu ạ, nhìn chiếc nhẫn này có vẻ rất quý " Tuyết Nguyệt khua khua tay và lắc đầu kịch liệt.
" Con cứ nhận đi, đây là dì cho con nên con đừng khách sáo " Họa Y vừa nói vừa nắm lấy tay Tuyết Nguyệt và đặt chiếc nhẫn đó vào lòng bàn tay của Tuyết Nguyệt.
" Chiếc nhẫn quý thế này con nhận được sao dì? " Nhìn chiếc nhẫn như không tin vào sự thật là Tuyết Nguyệt được sở hữu chiếc nhẫn đẹp như này.
" Tất nhiên rồi, con rất đáng để nhận nó, nào con mau đeo nó vào đi " Có chút hối thúc Tuyết Nguyệt.
" À vâng! " Tuyết Nguyệt nghe lời Họa Y.
Tuyết Nguyệt đeo vào ngón giữa thì không vừa nhưng khi Tuyết Nguyệt đeo vào ngón áp út thì lại vừa vặn lạ thường.
Còn Họa Y thấy Tuyết Nguyệt đã đeo chiếc nhẫn mà liền hài lòng khẽ cười nhẹ.
" Vậy dì về đây, con cũng về đi, cuối tuần dì sẽ đến tìm con " Mỉm cười dịu dàng với Tuyết Nguyệt.
" Hay là dì cho con số liên lạc đi ạ, nếu dì cứ đi một mình vào ban đêm thế này cũng không được "
" Được " Họa Y liền đọc số điện thoại cho Tuyết Nguyệt.
" Vậy con về đây, dì về cẩn thận " Khẽ cúi nhẹ đầu chào Họa Y rồi quay lưng đi.
" Con về cẩn thận " Ôn tồn nhìn Tuyết Nguyệt rời đi.
Trong lúc Họa Y đang theo dõi bóng lưng của Tuyết Nguyệt dần khuất thì có một bóng dáng khá cao lớn cũng từ bên trong con hẻm đó bước ra.
" Mẫu Hậu, người còn đứng đây để làm gì vậy? " Tiến tới gần Họa Y.
Họa Y nghe tiếng quen thuộc liền quay lại nhìn.
" Quân Quân đó sao? Ta đi kiếm vợ cho con đấy mà " Vui vẻ nói.
" Kiếm vợ? Mẫu Hậu còn chưa muốn yêu ai đâu " Minh Quân khẽ cau mày khó chịu nhìn Họa Y.
" Ây da con trai à, con sắp già đến nơi rồi còn không chịu kiếm vợ, thì để ta kiếm thay con "
" Mẫu Hậu chuyện đó thì lúc nào cũng được, cần gì người lại gấp gáp vậy chứ " Bất lực nhìn Họa Y.
" Ta đã kiếm được một người rất hợp với con, con bé rất xinh đẹp dịu dàng và biết lo lắng cho người khác nữa bảo đảm con gặp con bé sẽ thích ngay "
" Được rồi Mậu Hậu chuyện đó cứ để sao đi chúng ta về thôi "
" Được "
Họa Y đi theo Minh Quân đi sâu vào con hẻm tối tăm đó rồi chớp mắt cái cả hai người đều biến mất.
Tuyết Nguyệt vừa về tới nhà thì mở cửa đi vào đã thấy Liên Kiều vẫn ngồi ở phòng khách.
" Con về rồi thưa mẹ " Đi vào phòng khách.
.