Cặp Song Sinh Siêu Nghịch!

Chương 16




30 phút sau , Thỏ con khoác một chiếc áo khoác dài che đi thân hình trắng nõn của cô , Gấu con thì thật quyến rũ trông bộ bikini màu xanh sọc đen . Cả 2 đi xuống thì Minh Khang và Huy Khánh phải lấy khăn giấy lau máu mũi , Thỏ con vẫn im lặng đi ra biển . Ngồi xuống một góc khuất , nhìn sóng biển cứ vỗ đều đều , khung cảnh rất đẹp , cô ước mình có thể bơi như các bạn , có thể thông minh như các bạn mà sao khó quá , chả lẽ cô không thể làm gì khi thiếu đại thiếu gia sao ? Đang suy nghĩ vu vơ thì :

-Thỏ con , bạn muốn bơi không ? – Minh Khang hỏi

- Không được ! Nó không thể bơi ! – tiếng nói uy lực phía sau vang tới

- Đại thiếu gia ! – Thỏ con nhìn cậu

Bên cạnh cậu là chị gái xinh đẹp hồi sáng đây mà , nhìn chị mặc đồ bikini bó sát người thật là đẹp .Lòng cảm thấy khó chịu , bước tới kéo tay Minh Khang

-Đi , tớ muốn bơi !

- Ừ , mình tập cho bạn ! – Minh Khang vui vẻ

- Thỏ con ! – Tuấn Kiệt nói

- Em muốn đi bơi ! Cậu đi bơi với bạn mình đi ! – Thỏ con bỏ áo khoác lên ghế rồi đi từ từ ra ngoài biển

Thân hình thon thả , làn da trắng nõn đó đã thu hút tất cả học sinh khối 4 , quả nhiên 2 chị em Ánh Nhật – Ánh Nguyệt đều dễ thương và xinh đẹp . Đại thiếu gia tức giận vô cùng quay người bỏ mặc Thỏ con , Khả Ngân lắc đầu :

-2 anh em cứ cãi nhau thì sau này về chung sống mình biết làm sao đây ?

Tối đến , Thỏ con ngồi trong phòng buồn rầu , sao đại thiếu gia lại ghét Minh Khang như thế chứ , chả lẽ cậu có bạn gái thì sẽ như thế sao . Khoác chiếc áo len vào người , Thỏ con đi dọc hồ bơi của khách sạn thì … đại thiếu gia đang nắm tay của một chị gái .. hình như cùng lớp với cậu … Khẽ mỉm cười nhẹ chị đó cũng rất đẹp không thua chị Khả Ngân là mấy .. cứ chăm chú nhìn đại thiếu gia mà cô cứ bước lùi về sau thì ..

-A…!

Tiếng hét cô vang lên cùng tiếng ngã xuống hồ bơi , cô không biết bơi bây giờ phải làm sao đây .. đại thiếu gia ..cứu em với ! Đôi tay cô cứ quơ trên mặt nước nhưng không được cô cảm thấy mình đang chìm thì một tiếng động vang lên , một thân ảnh đã nhảy xuống cứu cô thì phải .

-Đại thiếu..gia ! – cô gọi nhỏ

- Thỏ con…sao mày ngu như thế … đi đứng thôi cũng để bị té là sao hả ? – tiếng đại thiếu gia la toáng lên

- Đại thiếu gia … em xin lỗi ! – Thỏ con được Tuấn Kiệt đưa lên thành hồ

- Đi thay đồ đi ! Lần sau đừng như thế … tao sợ lắm !

Ba từ cuối cùng Tuấn Kiệt e thẹn nói nhỏ cho đủ cậu nghe thôi , Thỏ con người run lên được đại thiếu gia đỡ đứng dậy chưa địn hình thì một cái tát giáng lên khuôn mặt trắng nõn của cô .

-Bà nội !!! – Tuấn Kiệt nhìn người phụ nữ trung niên xinh đẹp 45 tuổi

- Ở đâu có cái kiểu người hầu bắt chủ mình dìu đỡ như vậy hả ? – Bà Hoàng phu nhân la

- Dạ , con xin lỗi ! – Thỏ con run người

- Bà nội , Thỏ con nó té xuống hồ đang lạnh bà cho nó lên phòng thay đồ đi ! – Tuấn Kiệt nói

- Nể lời cháu yêu của ta … đi đi ! – bà Hoàng phu nhân lạnh lùng nói

Đại thiếu gia xoay qua định đưa cô lên thì :

-Tuấn Kiệt , con lên thu dọn đồ đi về nhà luôn ! Bảo Tuấn Tú luôn đấy !

- Nhưng chúng con đang đi du lịch mà ! – Tuấn Kiệt nói

- Ta đã nói nhà trường rồi ! Các con có 30 phút đó !

Bà Hoàng phu nhân nói xong lạnh lùng rồi bỏ đi , Tuấn Kiệt lắc đầu tính khí của bà nội cậu là vậy nói 1 là 1 không bao giờ làm lay động bà được . 30 phút sau , cả 4 người đã đứng trước mặt bà Hoàng phu nhân, gương mặt hài lòng gật đầu một cái rồi bà đi lên xe , 4 đứa nhóc hiểu ý leo lên xe theo.

-Bà nội , bà về lúc nào thế ạ ? – Tuấn Tú hỏi

- Lúc sáng ! – bà lạnh lùng nói

- Dạ ! – Tuấn Tú cúi đầu

Gấu con nắm lấy tay cậu , nhị thiếu gia của cô là thế rất sợ bà Hoàng phu nhân . Thỏ con người run cầm cập lên , Tuấn Kiệt lo lắng vô cùng .

-Bác Tài , chỉnh điều hòa đi ! – cậu ra lệnh

- Ta đang nóng trong người , điều hòa như thế được rồi ! – bà Hoàng phu nhân nói lạnh

- Nhưng phu nhân … Thỏ con nó … ! – Bác Tài nói

- Lo làm việc của cậu đi ! – bà Hoàng phu nhân lạnh lùng

Đại thiếu gia ngồi cạnh cô , ôm choàng lấy cơ thể đang lạnh của cô

-Đại thiếu gia .. ! – Thỏ con nói lí nhí

- Mày im lặng đi ! Sắp tới nhà rồi ! – Tuấn Kiệt nói

- Em lạnh !

Lời nói của cô bé ngây thơ làm cho cậu bé đau lòng , cậu không thể bảo vệ cho cô .. không thể cãi lời bà nội được … Bác Tài nhìn cảnh Thỏ con như thế liền cố gắng chạy nhanh về nhà.