Vào tới trong lớp, Nguyệt An mồ hôi đầm đìa trên trán. Lúc nãy do cô chạy quá nhanh nên giờ thở không ra hơi. Tiểu Kiều thấy vậy lo lắng hỏi:
"Nguyệt An bà sao vậy?"
Cô cười cố gắng nói: "Không sao, chỉ tại chạy hơi bị nhanh"
Tiểu Kiều liền nhíu mi: "Tên Lâm Phong lại rượt bà?"
Nguyệt An giật mình, sau đó lắc đầu.
Nhìn bộ dạng Nguyệt An, Tiểu Kiểu chỉ biết thở dài. Hắn ta làm gì mà bà sợ thế chứ, mới nghe đến tên hắn mà đã run rẩy vậy rồi.
Cùng lúc đó, một chàng trai bỗng tiến lại gần hai người bọn họ, anh cầm hộp bút hình con gấu vẻ mặt lúng túng hỏi: "Nguyệt An, hộp bút cậu làm rớt phải không?"
Nguyệt An thoáng ngẩn người, sau đó liền lục lại trong cặp. Ách! Cái hộp bút đó đúng là của cô. Nguyệt An ngượng ngùng nói:
"Đúng rồi, là của mình đánh rơi"
Cô vội nhận lại hộp bút, sau đó gật đầu cảm ơn.
Chàng trai gãi gãi đầu, khuôn mặt đã sớm phớt hồng.
"Mình tên Tuấn Anh, Nguyệt An bạn có bạn trai chưa?"
Bị Tuấn Anh hỏi, Nguyệt An lập tức đờ người. Cô trước giờ không có ý định quen bạn trai, nên bây giờ bị hỏi vậy có hơi lúng túng.
Bên cạnh, Tiểu Kiều vỗ vai cô bốp bốp, không ngừng cười ha hả.
"Nguyệt An, người ta đang tỏ tình kìa, mau trả lời đi chứ"
Giọng của Tiểu Kiều vô cùng to, vì thế cả lớp nghe thấy là điều hiển nhiên. Ngay lập tức, mấy chục ánh mắt liền dính vào hai người bọn họ. Nguyệt An đã ngượng giờ càng ngượng thêm, ấp úng nói:
"Mình... mình... "
Ngay lúc đó một tiếng rầm vang lên. Trịnh Lâm Phong đá ngã cái ghế, vác ba lô đi vào. Lúc đi ngang qua Tuấn Anh, Lâm Phong cố ý va mạnh vào vai Tuấn Anh khiến anh chao đảo. Cả lớp giật mình, vội lảng qua hướng khác.
Tiểu Kiều tức giận, đập bàn quát: "Này Trịnh Lâm Phong, ông không thấy người ta đang tỏ tình sao?"
Nhìn hành động điên rồ của Tiểu Kiều, cả lớp đồng loạt hít một hơi khí lạnh vào phổi, im lặng không dám nói gì.
Lâm Phong gác chân lên bàn, khóe môi nhếch lên, giọng bỡn cợt: "Tôi thấy thì sao, mà không thấy thì sao?"
Ngay lập tức, hộp bút trong tay Nguyệt An bị Tiểu Kiều nắm lấy phang thẳng vào mặt Lâm Phong, nặng nề rớt xuống. Cả lớp lại lần nữa giật thót, đồng loạt một ý nghĩ "con nhỏ này điên rồi"
"Dương Thiên Kiều!! Cô đừng nghĩ là em họ tôi thì muốn làm gì thì làm" Ánh mắt Lâm Phong chứa đầy tức giận.
"Thì sao?" Tiểu Kiều càng khiêu khích Lâm Phong.
Xung quanh, mọi người đều hóa đá.
Nhìn không khí có vẻ căng thẳng, Nguyệt An vội vỗ vai Tiểu Kiều, hòa giải: "Tiểu Kiều, thôi được rồi. Dù sao Tuấn Anh cũng đi mất rồi"
Nghe Tuấn Anh bỏ đi, Tiểu Kiều vội quay ra đằng trước. Nhìn chỗ đứng trống không, Tiểu Kiều miệng hả hốc không khép lại được.
"Sao chạy nhanh vậy?"
Phía sau, Trịnh Lâm Phong cười khẩy, giọng đầy chế giễu: "Nhát như thế mà cũng muốn quen bạn gái"
Ánh mắt Nguyệt An và Trịnh Lâm Phong vô tình chạm nhau. Lâm Phong chỉ băng cá nhân được dán trên mặt, ra hiệu cảm ơn. Nguyệt An không những không thấy vui mà càng thấy sợ hãi, vội xoay mặt ra đằng trước, cố tránh ánh mắt Lâm Phong. Cô không biết vì sao mình như thế, trước kia cô chưa từng sợ hãi một ai đến như vậy.
Thấy dáng vẻ sợ hãi của Nguyệt An, Tiểu Kiều đưa nắm đấm lên đe dọa.
Lâm Phong không quan tâm, tỏ ý cứ việc.
*******-----*****----*******
Giờ ra chơi, Tiểu Kiều vì có việc nên đã lên phòng giáo vụ. Nguyệt An đành xuống căn tin một mình mua đồ ăn. Đi được nửa đường thì cô bị một đám nữ sinh chờ sẵn chặn lại. Cô định bỏ chạy thì liền bị chúng tóm lại ép vào tường.