Cặp Song Sinh Bí Ẩn

Chương 4




Nhìn vẻ mặt xám ngắt của viên quan cảnh sát, Tuyết Ân thu liễm lại, không đùa cợt nữa. Cô nghiêm túc nhìn anh hỏi: " Anh ở đây hẳn không phải là để uống rượu đâu nhỉ? Có chuyện gì anh cứ nói thẳng"

"Thật ra tôi được lệnh của cấp trên bảo đến gặp em có chuyện cần nhờ"

Cô khẽ nhướng mi: "Chuyện cần nhờ?"

"Tổ cảnh sát tụi anh đang theo dấu điều tra một vụ bán lậu ma túy, không biết bằng cách nào mà chúng lại có thể giao dịch mà không hề để lại chút dấu vết nào. Bên bọn anh chỉ biết có một thông tin chính là hắn ở trong đội đua mô tô của bọn em.."

Không đợi nói hết, Tuyết Ân tiếp lời "Vì thế nên cảnh sát cần em giúp đỡ tìm ra tên đó?"

Viên cảnh sát vội gật đầu.

"Được, em chấp nhận"

"Hả, tại sao" Năm người còn lại đồng thanh lên tiếng.

Cô mỉm cười: "Thú vị mà"

Vẻ mặt anh chàng cảnh sát lập tức sáng rỡ. "Vậy tất cả trăm sự nhờ em, có gì nhớ gọi cho anh. Đây là danh thiếp của anh"

Tuyết Ân nhận danh thiếp, gật đầu một cái: "Vâng"

"Không phiền em nữa, anh đi đây" Nói rồi anh lập tức đứng lên rời khỏi.

"Lão đại, chị thực sự nhận lời sao. Vì sao kia chứ?" A Đầu hắn tuy không thông minh thật nhưng cũng không đến nỗi ngu ngốc quá đáng. Thà nói heo nái biết leo cây hắn còn thấy đáng tin hơn là việc lão đại thích thú giúp cảnh sát bắt tội phạm.

Mày liễu của Tuyết Ân khẽ nhíu lại, nhưng miệng lại nở nụ cười: "Không phải em đã nói là nó thú vị hay sao. Đừng nhắc nữa không em sẽ giận đó"

"Hừ" Mặc dù không cam lòng nhưng hắn biết, cô đã không muốn nói thì dù có kề dao lên cổ cô cũng chắc chắn sẽ không nói.

Không chỉ riêng A Đầu mà bốn người khác cũng nghĩ vậy. Nếu nói Tuyết Ân có tính nghĩa hiệp chỉ có quỷ mới tin, chắc chắn phía sau đang ẩn giấu gì đó.

Ánh đèn bắt đầu chuyển màu, bản nhạc cũng được thay đổi. Đặt ly rượu trên tay xuống bàn, Tuyết Ân hứng khởi nói:

"A bài này em thích, mọi người cùng ra nhảy đi"

Cả năm người bọn hắn vẻ mặt hết cách nhưng vẫn theo ý cô cả bọn lần lượt ra sàn nhảy.

Khi cả sáu người bọn họ bắt đầu nhảy, không khí ở nơi sàn nhảy dần trở nên sôi động hẳn hơn, mọi người xung quanh đều lần lượt ngừng nhảy lại, né một bên xem họ

"Này mày thấy sao, con nhỏ đó nhảy đẹp quá phải không?" Một người trong đám đông lên tiếng.

Tuyết Ân thầm nghĩ: Tất nhiên, nhưng ngay sau đó liền lập tức sửng sốt.

"Tao không có hứng thú, thôi tao về trước đây" Nói rồi người kia liền xoay người rời khỏi.

"Ây da, mày thật nhàm chán. Đợi tao với"

Nhìn bóng dáng hai chàng trai rời khỏi, động tác nhảy của Tuyết Ân cũng dừng lại.

A Đầu khó hiểu hỏi: "Tuyết Ân, sao dừng lại vậy?"

"À không có gì, chỉ là gặp một người thú vị" Cô nhún nhún vai mỉm cười.

A Đầu tắc lưỡi. Chậc, ai xui xẻo mà lại để lão đại để mắt tới.

Ăn uống no say, nhảy nhót thoải mái, cả bọn cuối cùng cũng chia tay nhau ra về. Còn một mình, như mọi khi không biết làm gì, cô lại lấy xe chạy ra bờ sông ngồi hóng gió.

Nhìn những ánh đèn lấp lánh phản chiếu dưới sông, Tuyết Ân chợt cảm thấy buồn vô cùng. Tay cứ nhặt những hòn đá dẹt ném lướt mặt nước một cách vô thức.

Chết tiệt, tại sao cuộc sống của cô lại biến thành như thế này, phải sống một cuộc sống ghép đôi với Nguyệt An kia chứ.

Lúc trước khi cô và Nguyệt An còn ở hai cơ thể, hai người luôn cùng nhau làm mọi việc, vì Nguyệt An nhút nhát nên cô phải luôn đứng ra bảo vệ em ấy thoát khỏi những kẻ bắt nạt. Tuy bây giờ vẫn có thể bảo vệ em ấy nhưng cô đã không còn cùng em ấy làm mọi việc được nữa. Tự nhủ rằng mỗi khi mình cười thì chắc là sẽ lại được nhìn thấy nụ cười ngây ngô của em ấy, nhưng không, cô làm sao có thể làm được. Chết tiệt, tại sao mọi việc lại trở thành như vậy kia chứ, không lẽ cô và Nguyệt An suốt đời phải sống như vậy?

Nhìn hình ảnh bản thân phản chiếu dưới sông, Tuyết Ân nhếch môi cười nhạt. Cô thề nếu còn trong khả năng của bản thân, cô nhất định phải khiến cho bọn bán hàng trắng phải trả giá. Chính chúng đã khiến cho cô và Nguyệt An phải sống khổ sở như thế này.