Cặp Song Sinh Bí Ẩn

Chương 18




Sau khi đưa bạn mình vào trại cai nghiện, Lâm Phong rút ra chìa khóa trong túi thì điện thoại vang lên. Nhìn trên màn hình điện thoại, bốn chữ 'ông già chết tiệt' khiến tâm trạng anh như muốn bùng nổ, anh nhìn điện thoại cười lạnh. Sau ngần ấy chuyện ông ta làm, ông ta nghĩ rằng anh sẽ nhận lại ông ta và gọi một tiếng ba sao, viễn vông!

Năm năm tuổi, anh vốn là một cậu bé hồn nhiên không biết hận là gì, nhưng chính ông ta là người đã cho anh biết mùi vị đó lần đầu tiên trong đời. Cái mùi vị hận thấu xương một người, cái mùi vị ghét cay ghét đắng, cảm giác buồn nôn khi thấy mặt ông ta, thù hận pha lẫn kinh tởm, chính một tay ông ta đã tạo nên anh bây giờ.

Năm năm trước...

“Ba, ba đã về, ba có mua kẹo cho con không?” Lâm Phong mắt long lanh, hai má hồng hồng hào hứng khi gặp ba mình.

Ba anh nhìn anh xoa đầu, sau đó mỉm cười: “Lâm Phong muốn ăn kẹo, vậy đi theo ba,ba sẽ mua cho con có được không?

Theo sau ba anh có một người phụ nữ ăn mặc vô cùng sang trọng, anh thắc mắc vốn định hỏi người này là ai, nhưng vì quá vui khi nghe nói được mua kẹo, anh liền gật đầu đi theo họ. Khi ra bên ngoài anh đã há hốc mồm khi bắt gặp một chiếc xe hơi đen. Vì nhà anh vốn nghèo, ngoài chiếc xe gắn máy đã quá cũ ra anh chưa bao giờ thấy xe hơi như thế này cả nên vô cùng hiếu kỳ, anh nhảy tưng tưng nhìn ba anh hứng khởi hỏi: “Ba, ba, xe đẹp quá ba mua hồi nào vậy?”

Nhìn vẻ mặt hồn nhiên của Lâm Phong, nụ cười của ông có chút cứng nhắc: “ À... ừ... ba mới mua.”

Ngồi trên xe hơi đẹp, được chở đi mua kẹo, anh đã từng nghĩ, đó là một ngày hạnh phúc nhất đối với anh nhưng anh đã lầm. Sau khi đi qua một đoạn đường khá dài, ba anh đã dừng xe trước một căn biệt thự, bị đưa đến nơi xa lạ anh có chút sợ hãi: “Ba, tại sao lại đến đây?”

Lần này đáp trả anh không phải là ba nữa mà là người phụ nữ ngồi phía sau: “Không phải con muốn ăn kẹo sao, vào đây cô cho con ăn.”

“Dạ” Anh mỉm cười nhưng lại không biết rằng ba anh đã bán anh đi vì đồng tiền dơ bẩn của ổng.

Vì mong muốn được ăn kẹo, nên bất cứ lời nói gì của bà ta anh đều nghe theo, người ta thường có câu mật ngọt chết ruồi, và anh đã vướng phải những lời ngon ngọt của người phụ nữ ấy. Bà ta chuẩn bị cho anh bộ đồ lông hình con chó, anh rất vui vì bộ đồ hình con thú anh đã thích từ lâu. Nhưng đến khi bà ta xích anh lại thì anh đã cảm nhận được điều gì đó bất thường, nhưng vì còn quá nhỏ nên anh không hiểu rõ đó là gì, anh chỉ nhìn ba mình rồi hỏi: “Ba, sao cô ấy xích con lại vậy ba?”

Nghe giọng anh nhưng ông ta vờ như không thấy, xấu hổ xoay mặt ra hướng khác. Anh không hiểu vì sao anh bị trói và cũng không hiểu vì sao ba lại không nhìn anh, anh tự nghĩ, không lẽ mình đã làm gì khiến ba mình buồn rồi sao. Anh im lặng, không hỏi gì nữa.

Người phụ nữ đó bước lại gần anh, giọng cười khó nghe, châm biếm hỏi: “Mày biết vì sao mày bị trói không? Mày là con chó con chó thì nên bị trói! “

Nói rồi bà ta rút dây nịch từ lưng quần ba anh quất vào người anh tới tấp, vì quá đau và không biết vì sao bị đánh, anh bật khóc, co rúm người lại.

“Oa oa oa, ba... con muốn về nhà, nơi này đáng sợ quá!”

Ba anh vẫn như cũ, vờ như không nghe tiếng anh cầu cứu, để mặc anh bị đánh tới tấp.