Cấp lại, OK?

Chương 6




“Tiểu Nam, có lẽ em không thể trở thành bạn đời của anh, nhưng cô học trò này của anh lại càng không thể, em hy vọng anh hiểu rõ rồi đưa ra quyết định. Đừng hại mình hại người.”

Phương Dung ở trong tình cảnh xấu hổ, Địch Nam lại dùng ánh mắt hạ lệnh đuổi khách, cô tức giận mà bỏ đi.

Địch Nam cười trừ, anh thật sự không hiểu nổi cảm xúc của chính mình, có lẽ trong tiềm thức quả thật có ý muốn trả thù, có lẽ anh đã hoàn toàn tuyệt vọng đối với hôn nhân.

Phương Dung bước nhanh ra khỏi phòng học ký túc xá, nước mắt không ngăn nổi mà rơi xuống khỏi khoé mắt. Thật sự cảm thấy rất đau lòng cho Địch Nam, không biết vì sao anh lại giam mình trong trường học, mỗi tháng nhận được đồng lương còm cõi, mỗi ngày đều phải gò bó theo khuôn phép. Anh luôn là người đàn ông làm việc lớn, dù sao cũng chỉ một năm mà thôi, đến tột cùng đã xảy ra biến cố gì?

“Phương Dung?”

Hàn Tư Viễn không chắc chắn lắm gọi cô.

Lưng Phương Dung cứng đờ, giọng nói ghê tởm này, đến chết cũng không thể quên.

“Sao anh lại ở đây?”

Trong mắt cô tràn ngập cảnh giác.

Hàn Tư Viễn nhún nhún vai.

“Trường học đương nhiên là nơi đến để đi học, có gì không ổn sao?”

Phương Dung hận Hàn Tư Viễn thấu xương, nếu không phải anh ta chủ mưu làm hại, cô sẽ không mất đi Địch Nam.

Phương Dung cô, vô hình trung trở thành vật hi sinh trong cuộc chiến giữa hai anh em họ, dĩ nhiên, sau đó cô mới nhận ra.

Hàn Tư Viễn thấy cô trầm mặc không nói, tiến lên từng bước, Phương Dung khinh thường tránh xa anh ta, chất vấn.

“Anh lúc trước không nói hai lời liền bỏ rơi tôi, ngay sau đó như bốc hơi khỏi thế giới này, bây giờ lại làm như không có việc gì mà chào hỏi tôi, anh không thấy mình quá vô sỉ sao?”

Hàn Tư Viễn uể oải ngồi xuống.

“ Điều đó chỉ có thể chứng minh cô là một người phụ nữ không kiên định, tôi chưa từng hứa hẹn với cô bất cứ cái gì.”

Phương Dung cắn cắn môi dưới.

“Anh đúng là đồ vô lại! Là tôi ngu ngốc, lại vì loại đàn ông như anh mà làm tổn thương Địch Nam!”

Hàn Tư Viễn nhếch môi cười yếu ớt.

“Một người phụ nữ không chịu nổi chút quyến rũ, không có tư cách chỉ trích người khác. Hơn nữa giúp Địch Nam thấy rõ bộ mặt thật của cô, anh ta nên cảm tạ tôi mới đúng.”

Phương Dung không thể nói gì để chống đỡ, quay lại một năm trước, cô quả thật là bị lời ngon tiếng ngọt của Hàn Tư Viễn làm cho mê muội. Hàn Tư Viễn là một người đàn ông biết cách tạo ra lãng mạn, ít nhất cũng có một trăm phương pháp khiến cho phụ nữ được vui vẻ. Cô thừa nhận lúc trước có chút bất mãn đối với Địch Nam, bởi vì anh bận quá, gần như không có thời gian dành cho bạn gái, đúng là một chút hờn giận đó, càng tích càng nhiều, cuối cùng biến thành một khoảng cách vô hình trong lòng.

“Địch Nam là anh trai của anh, sao anh lại tìm mọi cách nhằm vào anh ấy?”

Trong lòng Phương Dung còn có rất nhiều bí ẩn không thể lí giải nổi, tuy rằng cô đã thất bại trong lúc hỗn loạn.

Hàn Tư Viễn tiện tay nhặt lên một phiến lá cây, ánh mắt lộ ra một tia oán giận.

“Thực xin lỗi, xin hãy chú ý lời nói của cô, tôi không có anh trai, cho nên mới nói, sự tồn tại của anh ta chính là một sai lầm.”

Phương Dung giật mình, vẻ mặt của hắn lộ ra sự phản cảm không che giấu và sự miệt thị đối với chính mình.

Một năm trước, cô cùng Hàn Tư Viễn đến thành phố C nghỉ phép du lịch, ngay khi hai người đang ở trong phòng khách định làm chuyện ái muội, Địch Nam đẩy cửa bước vào. Phương Dung tất nhiên kinh sợ ngay tại trận, Hàn Tư Viễn thì lộ rõ khoái cảm được trả thù, gọi Địch Nam một tiếng “anh trai.”

Mẹ của Địch Nam mất sớm, một mình ở lại khu biệt thự cao cấp, anh ngày thường cũng không muốn nói nhiều đến chuyện gia đình, cho nên Phương Dung cũng không hỏi nhiều, càng không thể ngờ, bạn trai đã hẹn hò năm năm, lại là con trai ruột của chủ tịch ngân hàng lớn nhất thành phố- “ngân hàng Minh Đại”.

Phương Dung khinh bỉ cười.

“Hành vi của anh thật làm tôi cảm thấy bất đắc dĩ, bỏ học ở một trường đại học nổi tiếng, hoá ra là vì muốn theo dõi nhất cử nhất động của Địch Nam. Nực cười, hèn hạ.”

Hàn Tư Viễn không thèm phủ nhận.

“Sự vui vẻ của anh ta, chính là nỗi buồn của tôi.”

Phương Dung thở dài.

“Hàn Tư Viễn anh đúng là bất trị, nhưng còn ngây thơ hơn cả cô nữ sinh không nên lấy Địch Nam kia.”

Hàn Tư Viễn ngay lập tức liên tưởng đến cô gái nhỏ không có mắt kia, cười hỏi.

“Cô đã gặp Mộ Nhạc Nhạc rồi hả? Nhìn đôi mắt sưng đỏ của cô, không phải là bị cô ta làm cho tức giận mà khóc chứ?”

Phương Dung cười nhạt.

“Dựa vào cô ta?…”

Chưa nói xong, miệng cô cứng lại, nếu Hàn Tư Viễn không muốn nhìn thấy Địch Nam được vừa lòng đẹp ý, vậy không bằng cô cũng lợi dụng Hàn Tư Viễn một lần, để thay đổi tâm ý của Địch Nam.

Nghĩ vậy, cô thổi thổi đầu ngón tay.

“Đúng rồi, nói cho anh một tin buồn, Địch Nam chính miệng chứng thực, anh ấy muốn kết hôn với cô gái kia. Tôi mặc dù không ủng hộ cuộc hôn nhân này, nhưng Địch Nam khẳng định anh ấy sẽ không phải chịu thiệt.”

Hàn Tư Viễn không biểu lộ cảm xúc cười yếu ớt.

“Quá tốt, cướp vợ của anh ta, chắc chắn còn thú vị hơn nhiều so với cướp bạn gái.”

Phương Dung tức giận nắm chặt tay, trong mắt xẹt qua một tia sắc bén.

“Đừng tự đánh giá mình quá cao, anh chắc gì đã làm được.”

Hàn Tư Viễn không nhanh không chậm đứng dậy, đi ngang qua vai Phương Dung, khóe miệng hơi hơi nhếch lên.

“Vậy cứ chờ xem đi, hôm nào mời cô ăn cơm.”

Phương Dung nhìn chăm chú bóng dáng anh ta rời đi, không thể lý giải nổi tâm lý của Hàn Tư Viễn rốt cục phức tạp đến mức nào.

※※

Cùng thời gian đó, ở ký túc xá của Địch Nam.

Mộ Nhạc Nhạc như học sinh tiểu học mắc lỗi, quy củ ngồi trên ghế đối diện với Địch Nam.

Địch Nam “lạch cạch” gõ bàn phím, trong lòng cô “đinh đinh loảng xoảng” bồn chồn.

Mười phút sau.

Địch Nam đưa “Hiệp nghị thư” đã đóng dấu cho cô.

Mộ Nhạc Nhạc tập trung tinh thần đọc.

Ba chương quy định sau khi kết hôn .

Thứ nhất: Trong trường hợp công cộng không được xưng hô danh xưng của hai vợ chồng, càng không thể có hành động gì thân mật;

Thứ hai: Sau khi kết hôn vẫn ở lại chỗ cũ, cuối tuần trong tình huống cả hai bên đều đồng ý có thể gặp mặt;

Thứ ba: Trước khi nhà gái tốt nghiệp, hai bên không được xảy ra hành động gì;

Thứ tư: Trong thời gian kết hôn, sinh hoạt phí của nhà gái do nhà trai gánh vác [ tối đa 2000 / tháng ].

Trừ điều thứ ba, thứ tư là quy định không thể thay đổi. Điều thứ nhất, thứ hai áp dụng chế độ xử phạt thăng cấp. Nếu một người trong một năm vượt quá mười lần, một bên có quyền đòi li hôn, mà bên kia không có quyền khiếu nại.

Nhà trai ký tên:_______ nhà gái ký tên:________ cha mẹ nhà gái ký tên:_______

……

Mộ Nhạc Nhạc trừng mắt nhìn, ưm, cô vốn cũng không muốn làm mẹ quá sớm, hoàn toàn có thể chấp nhận, cho nên cầm lấy bút ký. Hơn nữa, nguồn sinh hoạt phí đáng kể này là thu hoạch ngoài ý muốn, hê hê.

“Đầu tiên phải cầm đến cho bố mẹ em xem qua đã.”

“Em có thể ký thay, em thường xuyên bắt chước chữ ký của bố mẹ để ký lên bài thi mà!”

“…”

“Đúng rồi, nếu tiền tiêu vặt dùng không hết, em có thể lén giữ lại không?”

Cô lấy bao tiền ra quơ quơ.

“…”

Địch Nam có chút nghi ngờ chỉ số thông minh của Mộ Nhạc Nhạc, không nhận ra điểm quan trọng sao?

“Báo cáo thầy giáo!… Về chuyện sau khi kết hôn thì, thì…Vấn đề đó, thầy đang ở tuổi huyết khí phương cương, nhỡ đâu thầy bá vương ngạnh thượng cung* với em thì phải làm sao ạ? Em nên liều chết không đồng ý sao? Hay là nằm yên mặc cho thầy đùa giỡn?”

Mộ Nhạc Nhạc tha thiết muốn biết đáp án, bởi vì cô nghĩ mình chắc sẽ không phản kháng.

“…”

(*: è hèm, cái này nghĩa là cưỡng bức ấy)

Địch Nam đặt tay lên trán, cảnh cáo bản thân không được dùng ngôn ngữ làm tổn thương cây non chưa trưởng thành.

“Thầy không phải cầm thú.”

“A…”

Cô thất vọng lẩm bẩm.

Địch Nam bỗng nhiên cảm thấy hối hận, còn chưa kết hôn, anh đã cảm thấy sợ hãi đối với cuộc sống sau kết hôn rồi.

Anh do dự muốn thu hồi hiệp nghị thư.

“Hay là, lại…”

Mộ Nhạc Nhạc tay mắt lanh lẹ, lập tức chộp lấy hiệp nghị thư đứng dậy, nhanh như chớp chạy đến trước của phòng, hoả tốc mở cửa phòng ra, vừa chạy xuống cầu thang vừa tạm biệt.

“Thầy Địch, “bài tập” ngày mai nộp cho thầy, tạm biệt…”

Địch Nam sửng sốt ba giây, không khỏi bất đắc dĩ thở dài, càng không hiểu Mộ Nhạc Nhạc là ngốc thật hay là thích giả ngu.

※※

Mộ Nhạc Nhạc quay về “nhà mẹ đẻ”.

Sau khi ăn cơm cùng bố mẹ, Mộ Nhạc Nhạc im lặng ngồi một bên, ngoan ngoãn nghe lời làm cho hai vợ chồng sợ hãi.

“Nhạc Nhạc, con ăn cơm không?”

Mẹ Mộ run run hỏi.

Mộ Nhạc Nhạc ra hiệu “mời dùng từ từ”.

“Không cần để ý đến con, ba mẹ ăn đi, ăn nhiều một chút.”

Ba Mộ, mẹ Mộ ngây ngốc đáp lời, tiếp tục hành động, nhưng dĩ nhiên có chút sợ hãi.

“Ăn no mới không dễ dàng té xỉu.”

“Khụ... khụ... khụ……”

Ba Mộ buông đũa, một miếng cũng ăn không vào .

“Nhạc Nhạc, ba đã già rồi, tim không được tốt đâu, con đừng có úp úp mở mở thế được không hả?”

“Nếu mỗi tháng con đưa nhà mình 1500 tiền sinh hoạt phí, tim ba có thể khoẻ lên không?”

Mộ Nhạc Nhạc ra vẻ nhu thuận, thuận tiện cắt xén 500 làm tiền riêng.

Vợ chồng hai mắt nhìn nhau, mẹ Mộ đầu tiên là nhếch miệng cười, sau đó lại cảm thấy không thích hợp.

“Chúng ta tuy rằng không giàu có, nhưng vẫn còn có thể nuôi được con, không cần vừa học vừa làm. Còn nữa, con không biết làm gì cả, sao có được 1500?”

Mộ Nhạc Nhạc thấy dùng tiền tài không có hiệu quả, đành phải lấy hiệp nghị thư gấp phẳng từ trong túi ra, cung cung kính kính đưa đến trước mặt mẹ.

Ba Mộ tiến lên trước cùng nhau xem… rồi lại cùng xấu hổ.

“Đây là ý gì? Nhà họ Mộ ta đường đường chính chính gả con gái, sao có thể không làm tiệc rượu?”

“Sẽ làm sẽ làm, chỉ là hoãn lại vài năm thôi ạ.”

Mộ Nhạc Nhạc tự chủ trương hứa hẹn.

Kỳ thật, hai vợ chồng đã trắng đêm không ngủ mà nghiên cứu chuyện này. Nếu con gái một lòng muốn lấy Địch Nam, bọn họ cũng không định một khóc hai nháo ba thắt cổ để ngăn cản. Thế càng lộ rõ quan hệ không minh bạch, chủ yếu môi trường sống quanh chúng ta đã biến chất — hiện tượng hỗn loạn thanh niên nam nữ ở chung chỗ nào cũng có. Mười vụ sẩy thai có tới chín vụ thuộc trường hợp chưa kết hôn, cha mẹ ngăn cản cũng ngăn không được, cho nên so với người trước, kết hôn ngược lại nhất định có bảo đảm. Chứng minh nhà trai có gan chịu trách nhiệm.

Huống chi, con rể đúng là giáo sư nhân dân, gia thế cũng không đến mức thua kém, giáo sư lại là lựa chọn số một khi chọn chồng. Bao nhiêu bậc cha mẹ muốn cũng không cầu được cho con gái lấy người có nghề nghiệp tốt như thế. Một câu nói, dù tình yêu khắc cốt ghi tâm, cũng phải có thu nhập ổn định để trang trải.

Hơn nữa hiệp nghị thư này, tuyệt đối ngoài dự liệu của hai vợ chồng, hoá ra con rể không ham sắc đẹp của con gái mình!”[tác giả: thực xin lỗi, người già tỉnh thoảng cũng hay nói đùa. Dù sao cũng phải nói lại, con gái nhà ai cũng đều là bông hoa tươi đẹp nhất trong mắt cha mẹ.]

“Nhạc Nhạc, ba cũng không muốn lừa con, ngày hôm qua ba đã đến trường học thăm dò qua, ba lấy danh tính làm trọng, xác nhận ba lượt mới xác định cậu ta đúng là chủ nhiệm lớp con. Con rể đúng là tuấn tú lịch sự, thân hình cao ráo đó, khí chất đó, chậc chậc, so với rất nhiều ngôi sao điện ảnh còn hơn vài lần, sẽ không có bệnh tật gì chứ?…”

Mộ Nhạc Nhạc nheo mắt, có chồng đẹp trai lại quên mất ba chính là người chuyên vẽ chân dung.

“Ba, con biết trong lòng ba bất an, nhưng cũng không thể rủa con rể tương lai của ba như vậy chứ? Làm trưởng bối, phải phúc hậu.”

“Con bé này! Lúc ba con còn trẻ rất đẹp trai, các cô gái theo đuổi ba có thể xếp từ thành bắc đến thành tây đấy!”

Mẹ Mộ lạnh lùng hừ một tiếng, nhanh chóng cắt ngang.

“Phi, khoe cũng không biết đường chọn cái mà khoe, tôi nhớ rõ, có một cô gái bộ dạng giống như Trư Bát Giới có tình cảm với ông, ngày nào ông cũng khoe trước mặt tôi, sau đó tôi mới biết, cô gái đó bị cận thị nặng, nhìn gần cũng không nhìn rõ ông thế nào.”

“Bậy bạ! Tôi lúc trước là sợ kích thích bà mới không đem lịch sử **** thẳng thắn khai báo… Ái da da… Bà xã đừng đánh, tôi nói hươu nói vượn thôi, tôi sai rồi…”

Bố Mộ còn chưa nói dứt lời đã bị ăn một quyền tam chân của bạn già, đây chính là minh chứng cho việc ưa võ mồm máu sẽ chảy đầm đìa.

Mộ Nhạc Nhạc che miệng cười, cô không biết cuộc sống hôn nhân của người khác như thế nào. Nhưng ba mẹ cô chính là cãi nhau cả đời, ba không phải không đánh lại mẹ, nhưng bất kể có lý hay không, người cúi đầu trước luôn luôn là ba.

Cuộc hôn nhân lí tưởng của cô, chính là như thế này! Cho nên cô tin tưởng ngược lại cũng có thể, trong bụng Tể tướng cũng có thể chống thuyền, chỉ cần không phải phạm vào lỗi “Hoa đào”(ngoại tình), gả cho thầy Địch quá tuyệt!

Ba người nhà họ Mộ, ngay trong bầu không khí “thoải mái phập phồng” quyết định chuyện chung thân đại sự của con gái.

Nếu Nhạc Nhạc yêu đến chết đi sống lại, thì phải là Địch Nam, ký tên, đồng ý, đưa khuê nữ xuất giá!