Cặp Đôi Xui Xẻo

Chương 7




Nói đến chuyện đi hay ở, không phải cô đáp ứng không "quay về tổ" thì "tổ cũ" sẽ bỏ qua cho cô.

Hôm sau, mới vừa bước vào công ty không lâu thì trong văn phòng làm việc của Tập đoàn đầu tư Tiệp Khải đã xuất hiện một người khách không mời mà đến nhằm chuẩn bị đoạt lại người.

"Chủ, chủ tịch?" Khi bóng người quen thuộc đang bước vào công ty kia đập vào mắt, Giang Dục Phương không dám tin mà mở to mắt kêu lên, sau đó bối rối mà chạy ra nghênh đón. "Sao ngài lại tới đây ạ?"

"Đúng lúc đi ngang qua, thấy tiện đường liền lên đây thăm cô." Hơi mỉm cười, chủ tịch Dư ung dung nhìn xung quanh một lượt, đồng thời cũng bắt gặp năm ánh mắt không hẹn mà cùng nhìn đến, trong đó còn có một người đã bước tới.

"Thì ra là chủ tịch Dư, thật là khách quý, hoan nghênh!" Mặc dù có chút nghi ngờ mục đích tới đây của "khách quý" nhưng Trình Khải vẫn tươi cười bước lên tiếp đón. "Nào nào nào, mời ngồi bên này!"

Vừa nói ra những lời hoan nghênh, hắn vừa dẫn khách tới ngồi ở sôpha phòng khách, còn Giang Dục Phương thì theo phía sau. Còn chưa kịp nói gì thì đã nghe hắn lại nói tiếp...

"Dục Phương, hiếm khi chủ tịch Dư đến đây, sao em còn chưa đi châm trà mới khách?' Rõ ràng là có ý đồ làm cho cô đi chỗ khác.

Đúng rồi! Cô quá ngạc nhiên với sự xuất hiện bật ngờ của chủ tịch mà nhất thời đã quên bưng thức uống lên mời khách.

"Chủ tịch không thích uống trà, ngài ấy thích cà phê mà em pha hơn!" Cười phản bác lại, Giang Dục Phương lại lập tức nói với chủ tịch Dư: "Chủ tịch, rất lâu rồi ngài không uống cà phê mà tôi pha, chắc rất thèm phải không? Tôi lập tức đi pha liền, ngài chờ một chút!" Nói xong liền nhanh chóng đi vào bếp.

Thấy dóng dáng của cô biến mất trong phòng bếp, trên sô pha, hai người đàn ông một già một trẻ đều ôm tâm tư riêng mà nhìn đối phương, sau đó đều mang theo nụ cười lịch sự rất giả dối.

"Chủ tịch Dư bận trăm công nghìn việc mà lại bớt chút thời gian đến đây, không biết là có chuyện gì?" Cười hề hề, Trình Khải nắm chắc thời gian mà hỏi một cách rất thẳng thắn, trong lòng biết rất rõ không có chuyện ông ta đến đây chỉ để uống cà phê.

"Chẳng qua chỉ là quan tâm tới cấp dưới trước đây, tiện đường qua nhìn xem hoàn cảnh công tác của cô ấy thế nào." Hơi mỉm cười, chủ tịch Dư nói vòng vo.

Lấy cớ gạt người! Nếu với cách quan tâm đến cấp dưới như vậy, nhân viên của Dụ Á đông đến thế, mỗi ngày ông ta quan tâm còn không hết, còn có thời gian xử lý công việc sao?

Trình Khải không phải kẻ ngốc, đương nhiên sẽ không bị gạt, sau đó chỉ cười hừ một tiếng, nói trắng ra: "Chủ tịch Dư, tôi sẽ không để cho Dục Phương trở về Dụ Á, ngài đừng hy vọng nữa!"

Thấy hắn nói trắng ra, chủ tịch Dư cũng không vòng vo tam quốc nữa, cười mà nói: "Trợ lí Giang có về lại Dụ Á hay không phải do cô ấy quyết định mới đúng, không phải anh nói là được."

Nghe thế, Trình Khải cười lạnh một tiếng, giọng điệu mang theo vẻ châm chọc. "Nếu thật sự coi trọng cô ấy thì lúc trước khi cô ấy bị làm khó làm dễ mà từ chức sao không thấy ngài ra mặt giữ người lại?"

"Đây là sơ sót của tôi!" Thành thật thừa nhận sự sơ suất của mình không chút kiêng dè, chủ tịch Dư thản nhiên nói: "Lúc cô ấy từ chức thì tôi đã ở nước ngoài được một thời gian, hoàn toàn không biết chuyện. Mãi cho đến hai ba ngày trước về Đài Loan mới biết được tin tức này.”

Khi biết con trai để cho Giang Dục Phương từ chức mà không báo cho ông biết thì ông còn giận đến mức mắng con trai một trận thật dữ dội!

"Cho dù là thế, nếu Dục Phương đã từ chức rồi, tôi tin là công ty Dụ Á cũng có không ít nhân tài, chắc chắn sẽ có người có thể thay vào chỗ cô ấy, chủ tịch Dư hà tất phải đến đục khoét cái xó nhà của tập đoàn đầu tư nho nhỏ chúng tôi?"

"Đối với một công ty mà nói, mãi mãi không chê có nhiều nhân tài, không phải sao?" Cười nhẹ nhàng, chủ tịch Dư nói dăm ba câu liền nói trở lại: "Hơn nữa, trợ lí Giang theo tôi nhiều năm như vậy, vẫn luôn giúp tôi xử lí công việc rất tốt, quả thực tôi không nỡ để cô ấy rời đi."

Gì chứ! Cái gì mà không nỡ để cô ấy rời đi? Nói giống như là tình nhân bị chia lìa vậy...

Khoan đã! Với công ty có quy mô lớn như Dụ Á, muốn đoạt nhân viên trở lại thì giao cho bộ phận nhân sự xử lí là được, có cần phải đến lượt chủ tịch như ông ta đích thân ra tay không?

Đúng là đáng nghi! Với mức độ quan tâm tới Giang Dục Phương như thế của ông ta, chẳng lẽ là...

"Hê! Ông có ý đồ không tốt với Dục Phương?" Kinh ngạc mà lên án.

Ái chà chà! Không ngờ nhìn ông ta lịch sự nho nhã, rất có dáng vẻ của bậc cha chú, thì ra cuối cùng cũng giống như mấy ông chủ háo sắc, thích quấy nhiễu trợ lí bên cạnh mình.

"Anh đang nói bậy gì đó?" Mày nhíu lại, chủ tịch Dư giận tím mặt. "Trợ lí Giang cũng giống như con gái tôi, không cho phép anh nghĩ bậy về quan hệ của chúng tôi."

Á à, khó có khi lão hồ ly này lộ ra vẻ tức giận, xem ra đúng là không có ý này, vậy rốt cuộc là tại sao lại cố chấp như vậy?

Sự hồ nghi trong lòng càng nhiều, Trình Khải trầm ngâm suy nghĩ...

Trợ lí Giang cũng giống như con gái tôi... Cũng giống như con gái tôi...

Như là nghĩ ra điều gì đó, hắn nhíu mày hỏi: "chủ tịch Dư, chắc không phải ông đang thay con trai chọn con dâu chứ?"

Không ngờ hắn nhạy bén đến thế, chủ tịch Dư nheo mắt, nở nụ cười vô hại mà chậm rãi nói: "Anh nghĩ nhiều quá rồi! Nhưng nếu như những người trẻ tuổi ở với nhau lâu ngày mà sinh tình cảm thì tôi cũng không phản đối!"

Cái gì mà hắn nghĩ nhiều quá rồi? Lão hồ li này căn bản là đang có tính toán như vậy!

Phát hiện chủ tịcch Dư cố ý sắp xếp Giang Dục Phương ở bên cạnh Dư Nguyên Huân làm trợ lí, để cho hai người sớm chiều bên nhau bồi dưỡng tình cảm, kế tiếp cưới cô về nhà làm dâu thì không hiểu sao trong lòng Trình Khải cực kỳ khó chịu. Đang muốn hét ra hai chữ "đừng hòng" thì bỗng nhiên một giọng nói vui vẻ chen vào...

"Chủ tịch, cà phê đến rồi!" Nhanh chóng chạy đến, bưng ly cà phê nóng hổi vừa mới pha lên cho ông chủ cũ thưởng thức, trên mặt tràn đầy sung sướng, cho thấy trong lòng rất vui vẻ.

A ha, chủ tịch lại đến thăm cô, thật là làm cho người ta vui mừng mà!

"Cảm ơn!" Nhẹ giọng nói cảm ơn, chủ tịch Dư lập tức uống một ngụm để cổ vũ cô, sau đó mặt tràn đầy thỏa mãn mà cười: "Trợ lí Giang, cô vẫn còn nhớ thói quen của tôi. Uống đi uống lại thì cà phê cô pha vẫn ngon nhất!" Hai viên bơ chứ không thêm đường, đây là khẩu vị của ông.

"Sao tôi có thể quên được!" Giống như một đứa trẻ được khen ngợi, gương mặt trắng nõn của Giang Dục Phương hơi đỏ lên, nói chung cảm thấy chủ tịch rất có phong độ của người lớn tuổi, rất mê người.

"Khụ khụ khụ!" Vô cùng khó chịu vì hai người này cứ tự nhiên hàn huyên như thế, Trình Khải không cam lòng bị quên đi nên cố ý ho khan nhắc nhở.

"Khụ cái gì mà khụ? Bị cảm thì nhớ đi khám bác sĩ!" Khác hẳn với thái độ tôn kính như với ông chủ trước, Giang Dục Phương liếc xéo tên đàn ông đang ho khan một cái, không nén được mà cười mắng: "Yên tâm, không có quên của anh đâu." Nói xong, một ly cà phê khác được đặt vào trong tay hắn.

"Thế còn được!" Lầm bầm lầu bầu, vẻ mặt hắn đắc ý như muốn nói "xem! Đây không phải là lợi ích của riêng ông" mà liếc người đàn ông ngồi đối diện một cái, rồi mới cười hề hề mà uống cà phê.

Thế nhưng chủ tịch Dư cùng Giang Dục Phương bên cạnh lại hoàn toàn không có lòng dạ nào mà để ý tới hắn đang đắc ý cái gì, rất vui vẻ mà hàn huyên với nhau...

"Chủ tịch, có chuyện tìm tôi thì ngài cứ gọi điện thoại là được, việc gì phải tự mình đến đây một chuyến chứ?" Cười híp mắt, Giang Dục Phương biết rất rõ ông chủ cũ không phải là loại người lãng phí thời gian vì chuyện không đâu, vừa rồi nói "tiện đường lên xem xem" chắc chắn chỉ là lấy cớ.

"Trợ lí Giang, vẫn là cô hiểu tôi." Hơi mỉm cười, chủ tịch Dư yên lặng mà nhìn cô, trong giọng nói nhẹ nhàng có chứa vẻ hiền từ. "Tôi đến hỏi cô có suy nghĩ đến chuyện về Dụ Á hay không?"

"Không nghĩ gì hết!" Không chút do dự, Trình Khải tự động giành trả lời thay cô.

"Ê! Em còn chưa nói, anh chen vào nói cái gì vậy?" Vừa bực mình vừa buồn cười mà liếc ngang cảnh cáo, Giang Dục Phương mới quay đầu nhìn ông chủ cũ, trên mặt có chút khó xử, trong nhất thời không biết nên nói gì mới phải.

Dường như nhận ra sự khó xử của cô, chủ tịch Dư lập tức mở miệng bảo đảm: "Cô yên tâm! Tôi sẽ không để cho Nguyên Huân làm khó cô nữa. Hoặc nếu cô không muốn làm trợ lí cho nó thì cũng không sao, tiếp tục về làm cho tôi cũng được."

Sự nhượng bộ cùng bảm đàm to lớn như vậy, thể hiện thành ý rất rõ ràng khiến cho Giang Dục Phương rất khó từ chối, ánh mắt vô thức mà lén liếc sang Trình Khải bên cạnh, lại thấy hắn quắc mắt trợn lại, có vẻ "em mà dám nhận lời thì anh sẽ bóp chết em" rất hung ác.

Nhớ tới cảnh tượng bị hắn bóp cổ uy hiếp tối qua, cô bất giác sờ lên cổ, còn chưa kịp trả lời thì đã nghe giọng nói chậm rãi của chủ tịch Dư vang lên...

"Cô không cần trả lời vội, đợi nghĩ cho kỹ rồi nói cho tôi sau!" Nói xong, nhàn nhã mà đứng dậy chuẩn bị cáo từ.

"Chủ tịch, ngài phải đi rồi sao?" Không nghĩ ông sẽ đi nhanh như thế, Giang Dục Phương khó nén được vẻ thật vọng, nhưng vẫn tiễn ông ra cửa công ty.

"Còn có việc chờ tôi xử lí, hôm nay không thể trò chuyện được nhiều, bữa nào có thời gian, tôi bảo Nguyên Huân mời cô ăn cơm, tạ tội với cô một chút!" Cười cười, chủ tịch Dư nói rất nghiêm túc.

"Không, không cần dâu..." Hơi bị dọa đến, Giang Dục Phương vội vã lắc đầu, chỉ nghĩ đến ông ấy muốn Dư Nguyên Huân tạ tội với cô thôi mà trong lòng lại tự nhiên hoảng sợ.

Mẹ ơi! Chủ tịch cư nhiên muốn tổng giám đốc nói xin lỗi với một trợ lí nho nhỏ như cô, từ khi nào thì cô trở nên lớn lao như thế chứ?

"Chủ tịch Dư, con trai ngài không thích vận xui của cô ấy, ngài không cần phải 'nhọc lòng' như thế!" Ngồi phịch trên sô pha, giọng nói nhàn nhã của Trình Khải nói với theo.

"Ê! Cho dù em có xui xẻo thì cũng không cần anh cứ nhắc nhở mãi thế!" Đỏ mặt mà kháng nghị, Giang Dục Phương hoàn toàn không biết ý ở ngoài lời, nghĩ lầm rằng hắn đang kể vận xui của cô ra là để Dư Nguyên Huân không muốn đoạt cô lại.

Có điều chủ tịch Dư lại hiểu rất rõ sự ám chỉ của hắn, sau đó cười nho nhã, không nhanh không chậm mà trả lời: "Cho nên ở lâu mới biết lòng người. Trợ lí Giang là người khiến cho người ta ở chung càng lâu thì càng thấy thích, tôi tin rằng ánh mắt của con trai tôi cũng không kém ba nó."

Nói xong, không quên phép lịch sự mà gật đầu chào, mang theo nụ cười nhàn nhạt bên môi mà đi.

"Cái gì chứ..." Nhìn bóng dáng của con người đáng ghét đó biến mất ở cửa, Trình Khải thì thầm rủa, hiểu rất rõ ông ta nói không sai, trong lòng nhất thời bực bội.

Giang Dục Phương lại không biết tâm tình của hắn, tiễn ông chủ cũ xong thì lòng vui như hoa nở mà nhanh chóng thu dọn ly cà phê, thoáng cái đã chui vào trong bếp.

Thấy bóng dáng của cô biến mất trong bếp, bốn tên đàn ông nãy giờ vẫn yên lặng ở một bên xem kịch, luôn chú ý đến nội dung cuộc nói chuyện giữa Trình Khải và chủ tịch Dư - giống như là từng luyện qua Càn Khôn Đại Na Di[13], thoáng cái đã vây quanh trước mặt cái tên đang có sắc mặt rất bực bội kia.

"Cảnh báo đỏ!"

"Tình địch xuất hiện!"

"Rất có nghĩa khí!"

"Bắt tay lui địch!"

Bốn người giống như là đọc rap, câu này tiếp câu kia mà biểu đạt nghĩa khí bừng bừng của những người anh em tốt.

Liếc xéo bốn "ông Phật" trước mắt, Trình Khải không nhịn được mà lại mắng ra tiếng. "Gì chứ! Địch cái đầu các cậu, con mắt nào của các cậu thấy mình và Dục Phương bên nhau chứ?"

Nếu đã không phải người yêu, vậy lấy đâu ra tình địch?

"Cho dù bây giờ không phải, sau này cũng có thể vậy!" Mang nụ cười của hồ li, Khâu Thiệu Thần nói thẳng ra.

"Nghe không hiểu tiếng người sao? Đã nói là bọn mình chưa xem ngày sinh tháng đẻ[14], các cậu thật lằng nhằng!" Bực bội mà hét lên, trong lòng lại đột nhiên cảm thấy...

Thật ra xem một chút cũng không tồi...

"Chưa xem thì đi xem một chút đi!" Quả nhiên, Lâm Viên Quân - kẻ vẫn cười rất vô hại lập tức phát biểu.

"Đi tìm hiểu đi! Đi tìm hiểu đi!" Vương Nghị Đình giựt dây cổ cũ, còn hăm dọa. "Cậu mà không nhanh nhanh đi tỉm hiểu, đến lúc đó bị người khác tìm hiểu trước, hối hận không kịp thì dừng trách bọn mình không nhắc nhở cậu!"

"Không sai!" Từ Thiếu Nguyên gật mạnh đầu hùa theo. "Giống như chó đi tiểu để đánh dấu địa bàn, chiếm trước là thắng." (sao so sánh thô bỉ vậy anh)

Đây là kểu so sánh ngu ngốc gì chứ?

Mọi người lập tức không hẹn mà cùng "phì" một tiếng, ném ra những ánh mắt phỉ nhổ.

Thật sự... phải tìm hiểu một chút sao? Cùng với cô gái có vận mệnh xui xẻo như mình, hình như cảm giác cũng không tồi!

Cười ngây ngô mà trầm tư suy nghĩ, khi Trình Khải hoàn hồn lại thì ánh mắt cùng nụ cười ám muội trên mặt bốn tên kia làm cho hắn bỗng đỏ cả mặt. Sau khi ném lại một câu "mình đi uống miếng nước" thì liền nhanh chóng chạy lẹ vào bếp, phút chốc đã biến mất trước mắt mọi người.

"Thẹn thùng rồi!"

"Xấu hổ rồi!"

"Đỏ mặt rồi!"

"Tìm hiểu rồi!"

Bốn tên đang xem kịch vui lại phát huy sự ăn ý, không ngừng cười gian trá mà cùng nhau đọc rap, có điều cũng rất có đạo đức nên không chạy theo tới cửa bếp rình coi.

Về phần cái tên thẹn thùng kia, vừa bước vào bếp thì đã thấy Giang Dục Phương sớm đã rửa xong ly cà phê, lúc này đang ngồi chồm hổm trước tủ lạnh mà sửa sang lại các thứ bên trong.

"Ưhm... Chuyện đó... Dục Phương..." Bước tới phía sau cô, tự nhiên Trình Khải lại trở nên lắp bắp.

"Hả?" Đang bận cúi đầu sắp xếp lại rau quả, cô cũng không có ngẩng đầu, chỉ khẽ lên tiếng biểu thị mình có nghe thấy.

"Em... Cái đó... Anh... Chuyện đó... Chuyện đó..." Chuyện đó cả nửa ngày trời lại không nặn ra được một câu hoàn chình, nhưng thân hình đang đứng thẳng thì lại càng ngày càng cong, càng cúi thấp, giống như là muốn dán sát vào tai cô nói chuyện bí mật gì vậy.

Chuyện đó? Chuyện đó là chuyện gì? Cuối cùng hắn muốn nói gì chứ?

Không biết gương mặt hắn dần dần cúi thấp xuống gần, Giang Dục Phương tràn đầy khó hiểu mà đột nhiên đứng dậy...

"Rốt cuộc anh muốn nói cái..."

"Á..."

Tiếng thét thê lương cùng sự va đập bất thình lình trên đầu ập đến đã cắt đứt câu hỏi, cô đau đến nỗi ôm đầu xoay người qua, nhưng lại thấy hắn ôm mũi ngồi phịch xuống đất, cả nửa ngày mà không không đứng dậy nổi.

"Anh... không sao chứ?" Kinh hồn bạt vía mà hỏi, Giang Dục Phương thầm nhủ không ổn rồi.

Tiêu rồi! Tiêu rồi! Với sức va đập lúc nãy, cái đầu cứng rắn của cô mà còn đau đến thế, vậy thì mặt của hắn... Ô hô... Không dám tưởng tượng đâu!

Vẫn ôm lấy mũi không nhúc nhích, từ đầu tới cuối hắn không hề lên tiếng, nhưng tiếng kêu thê thảm rung trời lúc nãy đã dẫn bốn tên kia tới.

"Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?" Mấy cái đầu chen nhau vào trong bếp, trăm miệng một lời hỏi.

Không ngừng cười gượng mà chỉ chỉ tên đàn ông vẫn đang ngồi dưới đất, rồi lại chỉ chỉ vào đầu mình, Giang Dục Phương im lặng mà truyền đạt rất rõ ràng thảm kịch vừa xảy ra.

"À..." Những ánh mắt thông cảm cùng liếc về phía tên đáng thương kia, không hẹn mà cùng phát ra tiếng thương hại. "Lão đại, cậu không sao chứ?"

Dần dần, cuối cùng Trình Khải cũng run rẩy mà đứng dậy, đau đến nước mắt lưng tròng mà nhìn cô gái đang chột dạ kia rất hung hăng, bàn tay được bỏ ra, dùng bộ dạng phun máu mũi mà ngửa mặt lên trời gào thét...

"Giang Dục Phương, nhất định là em muốn mưu sát anh!" Đau đớn mà hét lên điên cuồng.

"Woa... Xin lỗi mà..." Kêu thảm thiết, hoảng loạn mà xin lỗi.

"Một ngày nào đó, chắc chắn anh sẽ bị em giết chết..."

"Em thật sự không cố ý mà..."

Thoáng chốc, trong nhà bếp, tiếng rống giận cùng tiếng cầu xin tha thứ đan xen vào nhau, khiến cho bốn tên kia không nhịn được mà liên tục lắc đầu than...

"Mình vừa bán ra cổ phiếu của Nguyên Đài, ước tính ít nhất có thể kiếm được 10 triệu nha!" Ca tụng.

"Có cần chuẩn thế không?" khâm phục.

"Tai nạn thấy máu trên người lão đại vẫn rất chuẩn?" Súng bái.

"Đúng là thần mà!" Kết luận.

Bốn đôi mắt, tám con mắt nhìn nhau, trong mắt đều lóe lên những tia sáng giống nhau... Thật muốn coi người nào đó như thần phật mà bái lạy cúng kính!

………….óóó………...

"Mời uống trà!" Hèn mọn.

"Đọc báo không?" Lại hèn mọn.

"Ăn bánh kem nhé!" Càng thêm hèn mọn.

Sau bữa trưa, tiếng lấy lòng hèn mọn liên tiếp vang lên trong văn phòng của Tập đoàn đầu tư Tiệp Khải, có thể thấy được chủ nhân của giọng nói rất áy náy mà muốn bù đắp.

Chỉ có điều tên đàn ông đang được lấy lòng kia vẫn hậm hực mà không trả lời, may mà bốn tên còn lại đã ra ngoài thăm hỏi mấy ông chủ của những công ty khác, nếu không thấy được chắc chắn sẽ lại phỉ nhổ hắn không biết tốt xấu.

"Là chính anh muốn đứng ở phía sau em, làm sao em biết sẽ đụng phải anh chứ..." Thấy hắn không thèm để ý đến, Giang Dục Phương không nén được mà than thở kêu oan, cảm thấy mình cũng rất vô tội.

"Vậy ý của em là đang trách anh sao?" Nghe thế, rốt cuộc Trình Khải cũng mở miệng, chỉ có điều vẻ mặt rất hung ác,

Được lắm! Cô ta đụng hắn đến máu đổ như trút ra, thiếu chút nữa là gãy mũi lại còn không biết xấu hổ mà đổ hết sai lầm lên đầu hắn, đáng ghét!

"Em... em cũng không nói như vậy!" Thấy vẻ mặt hắn không tốt, cho dù Giang Dục Phương thực sự có ý nghĩ đó đi nữa thì cũng không dám thừa nhận, chỉ nhìn cái mũi đến giờ vẫn sưng đỏ của hắn...

"Phì!" Không thể nhịn nữa, thực sự bật cười ra.

"Em còn không biết thẹn mà cười?" Không dám tin cô lại vô lương tâm như vậy, Trình Khải bi phẫn mà hét lên.

"Xin, xin lỗi... Phì..." Vừa nói xin lỗi vừa muốn dừng tiếng cười không ngừng bật ra, nhưng càng muốn kiềm nén thì lại càng không nén được, cuối cùng vẫn cười khùng khục ra.

"Em... Cô gái đáng ghét này!" Tức muốn chết mà xông lên lấy tay bóp chiếc cổ mảnh mai của cô, hắn gào rít mà uy hiếp. "Cười nữa đi! Có ngon thì em cười nữa đi..."

"Ha ha ha... Em là con gái, em không có gan nhưng em vẫn muốn cười..." Cho dù bị bóp cổ rất thảm thương nhưng Giang Dục Phương vẫn cười đến nỗi sắp hụt hơi.

Hừ... Đúng là nói không sai, cô là con gái nên không "có bầu"[15]!

Trên trán lập tức bốc lên mấy luồng khói đen, Trình Khải bị câu trả lời này làm cho không biết nói gì. Thấy cô đã bị mình bóp rất chặt nhưng còn không sợ chết mà không ngừng cười lớn, giống như đã nhìn thấu hắn không có cách nào làm gì cô, trong lòng cực kì bất đắc dĩ, cuối cùng chỉ có thể lắc đầu thở dài mà thả người ra.

"Đúng vậy! Đúng vậy! Anh đã định sẵn là xui đến mức này!" Tự oán tự trách.

"Đừng nói như thế!" Vỗ vỗ vai hắn, Giang Dục Phương an ủi. "Ít nhất cái xui của anh cũng có giá, còn em cũng chỉ có thể tự nhận xui mà thôi."

Aiz... Hắn cũng không tồi, mỗi lần xảy ra chuyện xui ít nhất cũng còn có một khoản tiền vào túi!

"Đây là an ủi sao?" Liếc ngang cô một cái, hắn bất mãn kêu lên: "Anh mặc kệ! Tóm lại là em nợ anh một lần."

Lần trước bị cô cho một cú KO, ít nhất còn đổi được "nụ hôn đầu". Làn này bị đụng thành anh hề mũi đỏ nhưng lại không được gì hết, thật là thiệt thòi!

"Được rồi! Được rồi! Nợ thì nợ. Một người đàn ông mà còn so đo như vậy..." Cằn nhằn, không nghe ra ý ở ngoài lời, chỉ đơn giản cho ràng hắn muốn cô bù đắp tinh thần và thể xác bị tổn thương của hắn nên vừa bực mình vừa buồn cười mà nhận lời.

"Thế còn được!" Cuối cùng cũng hài lòng mà gật đầu.

Thấy cuối cùng thì vẻ hậm hực tích tụ cả buổi sáng của hắn cũng tiêu tan, Giang Dục Phương đột nhiên cảm thấy hắn thật đáng yêu, giống như một đứa trẻ, nhịn không được mà cười lên.

"Đừng cười nữa, cùng ăn bánh kem nè!" Cắt cái bánh cô mua về làm điểm tâm cho bữa trà chiều thành hai miếng, hắn gọi cô cùng đến thưởng thức.

Có bánh để ăn, Giang Dục Phương cũng không khách khí, lập tức chạy đên ngồi đối diện với hắn, lúc ăn bánh kem thì cũng thuận miệng hỏi: "Đúng rồi! Có phải hồi sáng anh có gì muốn nói với em không?"

Lúc đó hình như hắn có lời gì đó muốn nói với cô, sau lại vì xảy ra thảm kịch mà không nói ra được, mãi đến giờ mới hỏi rốt cuộc là hắn muốn nói gì?

Cô hỏi một cách thình lình như vậy làm cho Trình Khải bỗng chốc đỏ mặt, nghẹn họng mà mở to mắt nhìn gương mặt trắng nõn đang rất tò mò kia, xấu hổ cả buổi trời mà không nói nên lời.

Áaaa... Gì chứ! Hắn nên nói sao với cô là hắn muốn cùng cô tìm hiểu nhau một chút chứ? Thật kỳ cục! Hả... Hắn, hắn đỏ mặt cái gì?

Giang Dục Phương đầu tiên là ngẩn người ra, thấy mặt hắn đỏ như là lửa cháy lan ra đồng cỏ mà nhìn chằm chằm vào mình, không biết tại sao tự nhiên cô cũng trở nên mặt đỏ tai hồng.

"Em, em đỏ mặt cái gì chứ?" Lắp bắp hỏi, người ác thì hay la làng trước.

"Này... Anh đừng hỏi em, em cũng không biết đâu!" Ôm lấy hai gò má không ngừng nóng rực, tim cô đập loạn xạ, hoảng hốt mà kêu lên: "Em thấy anh đỏ mặt thì tự nhiên cũng đỏ theo!"

Đây là sao? Đỏ mặt cũng có thể lây lan sao?

Vừa không biết nói gì vừa dở khóc dở cười, nhưng nhìn bộ dạng đáng yêu của cô khi ôm lấy gương mặt thẹn thùng đỏ ửng mà kêu lên thì Trình Khải không khỏi có chút thất thần, cảm thấy đôi môi đỏ mọng kia đang cám dỗ hắn... cám dỗ hắn...

Chết tiệt! Thấy loại cám dỗ này mà không làm gì thì không phải là đàn ông.

"Dục Phương!" Đột nhiên vẻ mặt hắn rất nghiêm túc mà gọi cô.

"Cái gì?" Ngây ngốc mà trả lời, vẫn chưa biết mình đang bị nhìn chằm chằm.

"Em nợ anh một lần, đúng không?" Thầy dạy có lí do thì mới không bị đập.

"Hả... Vậy thì không sai!" Ngẩn người ra, không hiểu hắn muốn làm gì?

"Rất tốt!" Nở nụ cười dâm đãng, Trình Khải ngoắc ngoắc tay với cô. "Nào, lại đây!"

"Làm, làm chi?" Cảm thấy nụ cười của hắn rất dâm đãng, nhưng vẫn chưa có ý thức nguy hiểm mà ngoan ngoan đưa mặt qua.

"Thời điểm em trả nợ tới rồi!" Nói xong, dùng tốc độ sấm sét mà bịt lấy đôi môi mê người kia.

Đùng!

Thoáng chốc, đầu giống như bị một tiếng sấm đánh trúng, đầu óc của cô lập tức trở nên trống rỗng, chỉ có thể kinh ngạc mà mở to mắt nhìn gương mặt gần trong gang tấc của hắn, mặc cho mình bị ăn sạch đậu hũ.