Lúc Trình Lục Dương thức dậy, Tần Chân còn đang ngủ.
Lúc mơ mơ màng màng cô nhận được tin nhắn, Tần Chân sờ soạng trên tủ đầu giường, mang lại gần để xem thì thấy là Trình đại gia nhà cô gửi.
Trình Lục Dương nói: “Trình Tần thị, mau dậy mau dậy!”
Cô quét mắt nhìn đồng hồ ở góc bàn… Năm giờ bốn bảy phút sáng.
Cô cứ tưởng Trình Lục Dương đang đùa dai nên nhắm mắt lại rồi ngủ tiếp.
Vài phút sau, có người đẩy cửa phòng ra cạch một tiếng, Trình Lục Dương bật toàn bộ đèn trong phòng, ngọn đèn chói chang rọi vào mắt cô khiến cô không mở được mắt.
Cô mệt mỏi dùng chăn che đầu: “Anh bị thần kinh à, sớm thế làm cái quỷ gì đấy?”
Trình Lục Dương vô cùng nghiêm túc đi đến ngồi xuống cạnh giường: “Trình Tần thị, em đã quên hôm nay chúng ta phải làm gì sao?”
“… Đến nhà em gặp cha mẹ em.” Trong chăn vọng ra giọng rầu rĩ của Tần Chân.
“Cho nên dậy mau!”
“Trời đất, bây giờ anh đi, cha mẹ em cũng chưa thức dậy!” Tần Chân lật người, đưa lưng về anh: “mau về ngủ mau về ngủ đi, em buồn ngủ lắm.”
“Không được! Từ thành phố tới nhà em phải đi hơn một tiếng, hơn nữa, anh còn phải chăm chút quần áo nữa? Làm bữa sáng mất khoảng hai mươi phút, ăn sáng cũng phải tốn hai mươi phút, kiểm tra quà cáp này nọ xem đủ chưa cũng phải hai mươi phút, ngộ ngỡ em thức dậy rồi muốn đi đại tiện thì sao? Ngộ nhỡ lúc đại tiện lại bị táo bón thì sao? Thế nào cũng kéo dài… Không được, em mau dậy đi!”
Trình Lục Dương ở bên cạnh cô lải nhải một tràng, thấy cô không phản ứng gì mà chôn trong chăn tiếp tục ngủ, liền dứt khoát đè nặng lên người cô.
“Ối ối –” Tần Chân bị trọng lượng cơ thể anh ép đến không thở nổi, chỉ có thể giận dữ kêu: “Trình, Lục, Dương!”
Tên đầu xỏ xốc chăn cô lên: “dậy mau dậy mau dậy mau –”
Đang niệm ma chú đến một nửa thì Trình Lục Dương thần người ra.
Tần Chân vẫn đang mặc áo ngủ của anh, lại bởi vì cả đêm lăn qua lăn lại, mà áo ngủ lại rộng thùng thình quá mức, chiếc đai lưng duy nhất có thể cố định đã bị nới lỏng ra từ lúc nào. Mà trước mắt, bộ ngực sữa thấp thoáng, bởi vì cô nằm nghiêng nên anh còn nhìn thấy rõ khe rãnh rất sâu kia.
Ấy thế mà Tần Chân còn không biết, tỏ vẻ phiền chết anh, nhắm mắt chuẩn bị ngủ tiếp.
Trình Lục Dương quét mắt qua ngực cô vài lần, da thịt nơi đó mềm mại nhẵn nhụi, trắng nõn sáng bóng, phần thấp thoáng lộ ra dường như có xúc cảm rất tốt… anh có phần nhớ nhung chuyện đang làm dở mà chưa xong lần trước.
Vì thế anh bí hiểm hỏi bên tai Tần Chân: “Thật sự không dậy?”
“Không dậy.” Tần Chân đáp rất nhanh.
“Vậy được rồi.”
Anh cong cong khóe miệng, nhanh chóng nằm xuống bên cạnh cô, nhanh nhẹn kéo cái chăn đắp lên người hai người, rồi thuận tiện kéo Tần Chân vào trong lòng.
“Anh làm gì đấy?” Tần Chân chợt mở mắt ra.
“Yêu thương Trình Tần thị nhà anh! Em muốn ngủ, anh ngủ với em!” Anh đáp đương nhiên, ra chiều lý lẽ chính đáng.
Tần Chân không quan tâm anh, dứt khoát nhắm mắt, mặc thằng nhóc này có thích ngủ hay không, dù sao cô muốn ngủ!
Ai biết nhắm mắt rồi mới phát giác không đúng chỗ nào, Trình Lục Dương vốn để tay ở lưng cô, lúc này bỗng bắt đầu di chuyển từ sau lưng tới trước người, sau đó trượt vào trong áo ngủ của cô.
Cô lại trợn mắt trừng anh, một tay đè lại tay anh, “Anh muốn làm gì?”
“… Giúp em mát xa.” Trình Lục Dương trợn mắt nói dối rất dõng dạc.
“Em, rất, buồn, ngủ! Tối hôm qua anh lôi kéo em xem tivi đến tận rạng sáng, anh trai xin anh thương xót, cho em ngủ tiếp một lát được không?” Tần Chân cầu xin tha thứ.
Trình Lục Dương nói vô cùng thành khẩn: “Em cứ việc ngủ, anh cam đoan không nói lời nào cũng không làm ầm ĩ.”
Sau đó tay anh lại quấy phá trong áo ngủ của cô, bàn tay ấm áp thong thả khẽ vuốt ve da thịt, cuối cùng bao trùm lên mềm mại trước ngực rất chuẩn xác không lầm.
Tần Chân thoáng chốc đỏ lừ mặt, cơn buồn ngủ mất tăm, thân thể còn truyền tới cảm giác khác thường.
Cô đè chặt tay Trình Lục Dương: “bỏ, ra!”
“Không phải muốn gạo nấu thành cơm sao?” Trình Lục Dương rất tủi thân: “Vì hạnh phúc của hai chúng ta, vì đời sau, vì nhận được sự cho phép của cha anh, chúng ta cứ thực hành trước rồi mua vé bổ sung, không được sao?”
“Không –”
Trước khi Tần Chân nói ra lời từ chối, anh giảo hoạt đột ngột hôn lên môi cô.
Không biết là sáng sớm tinh mơ đầu óc còn chưa tỉnh táo, hay là kỹ thuật hôn của anh ngày càng thành thạo, Tần Chân nhanh chóng chìm đắm trong nụ hôn này, bị anh khiến cho thở hổn hển, chẳng rảnh tự hỏi.
Mà đồng thời, anh cũng tiếp tục hành động, không hề có trở ngại thăm dò thân thể cô trong áo ngủ, châm một mồi lửa.
Anh chậm rãi phủ lên bạch ngọc mềm mại của cô, nhẹ nắn chậm xoa, nhiều lần vuốt ve, không nặng không nhẹ, nhưng lại dấy lên gợn sóng vạn trượng trong lòng cô.
Trái tim Tần Chân đập nhanh hơn không thể khống chế, như sắp nhảy ra khỏi cổ họng, mà cô mở to hai mắt, lại chỉ nhìn thấy người đang dán lên môi mình.
Mặt mày đẹp đẽ gần trong gang tấc, gương mặt anh tuấn gần trong gang tấc, cô thậm chí có thể thấy rõ lông mi dầy dài của anh, cảm nhận hô hấp ấm áp từ anh.
Trình Lục Dương thấy đôi mắt sáng trong suốt của cô, rốt cục vẫn do dự một lát, chậm rãi rời khỏi môi cô, hỏi nhỏ: “Tần Chân, em bằng lòng không?”
Trong khoảng thời gian ngắn cô không trả lời.
Trình Lục Dương nghiêm túc nhìn sâu vào mắt cô, nói bằng âm thanh tràn ngập cám dỗ: “Giao bản thân cho anh, từ nay cả thể xác và tinh thần của em đều là của anh, thể xác và tinh thần của anh cũng là của em… Chân Chân, em bằng lòng không?”
Giọng nói không nhanh không chậm, từng câu từng chữ đều tỏa hương thơm. Rõ ràng là đang cầu hoan mà nghe cứ như đang cầu hôn.
Tần Chân cảm thấy Trình Lục Dương rất giảo hoạt, thế này thì bảo cô nói không thế nào được?
Nhưng mà người trước mắt là anh, là Trình Lục Dương giống một đứa trẻ to xác khiến cô đau lòng đến muốn cưng chiều, là Trình Lục Dương bằng lòng phô bày mặt yếu ớt nhất của mình ra trước cô, là Trình Lục Dương hết lòng hết dạ không ngại vất vả vì cha mẹ cô.
Sao cô lại không bằng lòng chứ?
Nhìn cặp mắt sáng ngời dịu dàng đó, Tần Chân chậm rãi, thận trọng gật đầu.
Trình Lục Dương nhếch miệng, nở nụ cười mê hoặc lòng người, một lần nữa phủ lên môi cô, lúc này đây, công thành đoạt đất, không hề nể tình.
Anh chậm rãi đưa hơi thở của mình vào miệng cô, sau đó môi lưỡi quấn quýt lấy cô, hơi thở giao hòa.
Tay anh quấy phá trên thân thể cô, cảm giác kích thích từ đầu ngón chân cô lan tràn lên trên, nhanh chóng tỏa ra toàn bộ thân thể, khiến cô không khỏi run rẩy.
Mà anh không ngừng nghỉ chút nào, liên tục vuốt ve, sức lực không ngừng thay đổi.
Cúi đầu thấy gò má đỏ hây hây cùng đôi mắt mờ hơi sương của Tần Chân, ánh mắt anh sa sầm, thân thể biến đổi đến nỗi không thể bỏ qua.
Bất tri bất giác, tay anh bắt đầu trượt xuống theo đường cong đẹp đẽ, chậm rãi bóc lớp áo ngủ ra, đi vào nơi mềm mại bí ẩn nhất của cô.
Loại thân mật này, xúc giác nóng bỏng kể sát nơi kín của cô, khiến cô run rẩy cả người như bị điện giật.
Cô không khỏi ngước mắt nhìn anh, khẽ gọi: “Trình Lục Dương…” Hai tay cũng bắt lấy tay anh.
“Đừng sợ, anh ở đây.” Anh mỉm cười trấn an cô, sau đó cách lớp vải mỏng manh nhẹ nhàng động vài cái, dường như cảm nhận được hơi ẩm, vì thế ý cười càng sâu thêm: “Trình Tần thị nhà anh cũng làm từ nước.”
“…” Tần Chân xấu hổ và giận dữ muốn chết, dứt khoát nhắm hai mắt lại.
Mà nhắm mắt rồi, cơ quan cảm giác lại càng nhạy bén, cô có thể cảm nhận rõ cái tay kia cởi quần áo cô thế nào, chạm đến nơi mềm mại của cô ra sao, dấy lên gợn sóng ngất trời thế nào, khiến cô không kìm nén được mà run rẩy.
Anh xốc chăn lên, thấy cô sợ rét mà co rúm lại, sau đó híp mắt thưởng thức cảnh đẹp trước mắt, cuối cùng vùi đầu trước ngực cô, ngậm lấy hương thơm mềm mại của cô.
Từ ngực đến bụng, từ eo đi xuống… cánh môi anh mềm mại trơn bóng, khơi dậy xúc cảm tê dại ngứa ngáy hết trận này đến trận khác.
Tay anh vỗ về từng tấc trên thân thể cô, cuối cùng mang tới muôn vàn độ ẩm.
Tần Chân cúi đầu thở hổn hển, ánh mắt mờ sương nhìn anh
Khúc dạo đầu dài dòng rốt cuộc chấm dứt, mà anh ngẩng đầu lên, khẽ cười với cô, sau đó ôm eo cô, để bộ phận nóng bỏng lên trên cơ thể cô.
“Thả lỏng.” Anh trấn an cô như thế.
Nhưng mà sao có thể thả lỏng được? Tần Chân hồi hộp vô cùng, thân thể cũng căng cứng theo.
Trình Lục Dương thử vài lần cũng chưa thể đi vào, chỉ có thể nỉ non bên tai cô: “Thả lỏng chút, là anh, không phải người khác. Có muốn trở thành của anh không? Chân Chân, đừng căng thẳng, tất cả đều sẽ tốt đẹp…”
Trấn an hết lần này đến lần khác, một lần lại một lần khẽ vuốt.
Cuối cùng khi tiến vào, Tần Chân nắm chặt bờ vai anh, móng tay đều cắm sâu vào. Cô cau mày, hít vào một ngụm khí lạnh.
Mà Trình Lục Dương chỉ có thể kìm nén xúc động, cố gắng không động đậy gì, trong không khí lành lạnh, trán anh rịn ra mồ hôi.
Anh gắng ra vào vài lần, lại thấy Tần Chân càng nhíu chặt mày thêm, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như đang chịu khổ hình.
Anh cúi đầu cười rộ lên: “Đừng ra chiều anh đang lăng trì em được không?”
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Tần Chân lườm anh một cái.
“Còn có sức cãi nhau, xem ra là không sao.”
Không cho Tần Chân phản bác, anh bắt đầu đẩy nhanh tốc độ, dẫn tới một trận kêu gào thê thảm vì đau, tuyệt không đáng yêu.
Mà anh lại duỗi tay chậm rãi xoa nắn nơi mẫn cảm của cô, dùng kiên nhẫn và kỹ xảo khiến cô từ từ thả lỏng.
Trong quá trình ra ra vào vào, rốt cuộc Tần Chân không còn đau như thế nữa, nhưng cảm nhận cũng không thể gọi là hưởng thụ được.
Cảm giác đau từ từ giảm bớt, cảm nhận khác thêm từng chút một, cô mở to mắt, thấy biểu cảm khêu gợi của Trình Lục Dương, cô không khỏi ấm lòng.
Bọn họ rốt cục trở thành một thể, chỉ mong sau này không chia lìa.
Cô là của anh.
Anh là của cô.
Nghĩ đến đây, cô cảm thấy hốc mắt cũng hơi nóng lên, có chút cảm xúc từ từ dấy lên trong trái tim.
Mặc dù cảm nhận của Tần Chân không tính là vui thích, Trình Lục Dương rốt cuộc có thể trút ra sự xúc động đã nhẫn nại rất lâu… Cho nên sau khi cố gắng trút ra ham muốn thì anh cúi đầu nhìn Tần Chân, chỉ có thể vô cùng đau lòng nói: “lần sau sẽ không đau như vậy.”
Tần Chân rất ngượng, xoay người sang chỗ khác đưa lưng về anh, không nói lời nào.
Mà anh ôm thân thể nhỏ xinh của cô, vẽ vòng trên lưng cô: “Lần sau anh sẽ rất dịu dàng, nhất định làm em vui sướng ngất trời…”
Tần Chân liền đỏ lự như trứng tôm luộc!
Còn có lần sau?
Anh đã kế hoạch lần sau!
Được rồi…… Cô phải thừa nhận, cô cũng chờ mong lần sau sẽ tốt hơn.