Cặp Đôi Xấu Tính

Chương 59




Edit: Tiểu Ngọc Nhi

Beta: Vi Vi

Trình Lục Dương đổi lại toàn bộ chăn và ga giường trong phòng cho khách lại một lần, ban đêm lúc bế Tần Chân đi ngủ còn đặc biệt chân thành tha thiết mời cô ngủ cùng mình: “Dự báo thời tiết nói hôm nay trời nổi gió muốn mưa đấy, lỡ may sét đánh, anh lại không ở bên cạnh em, em sợ thì làm sao bây giờ?”

Tần Chân liếc nhìn anh một cái, “Suốt 26 năm qua anh cũng không ở bên cạnh em, nếu sét đánh một cái có thể dọa chết em thì mộ của em chắc đã sắp xanh cỏ rồi.”

Kết quả ban đêm thật sự nổi sấm chớp, bên ngoài gió thổi cây rung, mưa cũng không hề nể tình quất qua cây lá, tia chớp xuyên qua rèm cửa, thật sự dọa người.

Tần Chân nhận được một tin nhắn, lấy điện thoại từ trên tủ đầu giường xuống xem, là Trình Lục Dương gửi đến: Thế nào, có sợ không? Có muốn Trình đại gia nhà em qua không?

Cô buồn cười, phản hồi lại một câu: Không sợ, sét đánh trời mưa có thú vị riêng, em thích muốn chết đi được ấy!

Bên kia Trình Lục Dương buồn bực rất lâu, dứt khoát nhắn lại: Nhưng mà anh sợ, sợ muốn chết! Cầu bảo hộ a a a~

Tần Chân cười ha ha, còn chưa kịp đáp lại thì đã nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, Trình Lục Dương gõ cửa, “Trình Tần thị, anh sợ……”

Giọng nói vừa u oán vừa tủi thân, quả thực chọc cho cô cười đến sái quai hàm.

Trong bóng tối, Trình Lục Dương đẩy cửa ra, ôm gối nhẹ tay nhẹ chân đi vào, chen đến bên cạnh cô, như chim nhỏ nép vào người, “không ngủ được.”

Tần Chân xịch sang bên cạnh, hào phóng vỗ vỗ giường, “Vậy được, tâm sự cùng anh vậy.”

Thật thần kỳ, có đôi khi cứ có cảm giác cô và Trình Lục Dương giống như trao đổi giới tính cho nhau, cố tình hai người còn vô cùng tự nhiên, không hề cảm thấy không ổn.

“Tâm sự chuyện gì?” Trình Lục Dương tự giác tiến vào ổ chăn, “Tâm sự lý tưởng tâm sự cuộc đời?”

Tần Chân nghĩ nghĩ, “Kể cho em nghe chuyện hồi bé của anh đi.”

Trình Lục Dương lập tức im lặng, tâm trạng dường như kém đi, nụ cười trên mặt cũng cứng lại, nhỏ giọng nói: “Chuyện hồi bé có gì đáng nói? Còn không phải chuyện lặt vặt à!”

“Nhưng em muốn nghe.” Tần Chân dựng gối lên, cùng anh dựa vào đầu giường, chọn vị trí thoải mái nhất, sau đó nghiêng đầu nhìn anh, “Em muốn biết quá khứ của anh, sau đó chia sẻ hiện tại, tương lai của anh, nếu anh biểu hiện tốt, em cũng có thể cân nhắc ở bên anh đấy.”

Thật chảnh! Ai nhìn không ra cô muốn ở bên anh chứ?

Trình Lục Dương bĩu môi, cuối cùng đồng ý, “Được rồi, em muốn nghe chuyện nào?”

“Anh nói chuyện nào, em nghe chuyện đó.”

Trình Lục Dương nở nụ cười, “Được, anh kể em nghe chuyện ở chung với ông ngoại trong thị trấn.”

Anh chọn quãng thời gian vui nhất, rời xa sự coi thường của cha mẹ, khi còn trong độ tuổi không hiểu chuyện, chưa từng cảm nhận được cha mẹ đối xử với mình khác anh trai, cũng chưa hiểu được ánh mắt thương tiếc của người khác, chỉ sống dưới sự bảo vệ của ông ngoại, không lo âu không ưu phiền.

Thời gian đó Trình Lục Dương mới chỉ bốn năm tuổi, buổi sáng đi theo ông ngoại ra công viên luyện Thái Cực, bé trai phấn điêu ngọc mài đứng ở đâu cũng là một phong cảnh xinh đẹp. Ông ngoại thân thiết với một nhóm ông bà già, còn Trình Lục Dương thì ngoan ngoãn ngồi trên đám cỏ bên cạnh, uống sữa đậu nành, ăn bánh rán hành.

Bánh này do một bà lão đẩy xích lô ở đầu ngõ làm, mỗi sáng bà đều xuất hiện đúng giờ ở đó, mùi bánh rán hành thoảng qua khiến Trình Lục Dương thèm nhỏ dãi.

Ông ngoại không thích anh ăn đồ dầu mỡ mỗi ngày, không phải lo lắng đồ bên ngoài không vệ sinh, mà bởi vì không bổ dưỡng — dù sao bà lão kia đã buôn bán ở đầu ngõ mấy chục năm rồi, lương tâm nghề nghiệp cũng rõ như ban ngày. Cho nên Trình Lục Dương đành phải tiếp nhận quy định một tuần ăn hai lần, cực kỳ nghiêm khắc, nếu trong một tuần muốn ăn nhiều hơn thì phải làm sao bây giờ? Ngại quá, ông nội tính tình bướng bỉnh, có làm nũng cũng vô dụng!

Dường như nhớ tới chuyện gì buồn cười, Trình Lục Dương nghiêng đầu nhìn Tần Chân: “Đúng rồi, anh còn chưa nói với em, ông ngoại anh ngang đến mức nào đâu! Ông ấy thật đúng là, quả thực đã vượt qua phạm vi ngôn ngữ của nhân loại, một đường phóng thẳng ra ngoài không gian.”

Rõ ràng anh còn chưa bắt đầu kể mà Tần Chân đã cười đến không dừng dược, đây là loại hình dung gì đây?

“Trình Lục Dương, điểm văn của anh trước đây chắc là cao lắm!”

“Ha ha, Trình đại gia nhà em đâu chỉ ngữ văn giỏi, các môn tự nhiên cũng đỉnh như vậy đấy!” Trình Lục Dương ra oai nói, “Được rồi, đừng ngắt lời, để anh kể em nghe sự tích anh dũng của ông ngoại anh.”

Sau đó anh kể chuyện trong một đêm khuya ông ngoại mơ mơ màng màng đi vào nhà vệ sinh như thế nào, kết quả nghe thấy có kẻ nạy cửa nhà hàng xóm, âm thanh xột xoạt cực kì khả nghi. Ông nhìn ra từ mắt mèo, phát hiện đúng là trộm thì lập tức cầm chổi lên, mở cửa ra rồi hét to: “Bắt trộm đây!”

Tiếng quát của ông không vội vàng, nhưng lại khiến tên trộm sợ tới mức rơi hết dụng cụ xuống đất, bất chấp không thèm nhặt, chỉ có thể nhanh chân bỏ chạy.

Trình Lục Dương nói: “Ông đuổi theo hắn rượt khắp bốn con phố, đuổi cho đến khi hắn kiệt sức ngã xuống, tiền trên người đều nhét vào tay ông anh, xin ông anh tha cho một con đường sống, hắn còn muốn làm người. Nhưng ông anh nói sao cũng muốn bắt hắn lên đồn công an, hắn lại chạy, ông lại đuổi, cuối cùng doạ tên trộm phát khóc, quỳ xuống đất xin tha.”

Tần Chân nghe thấy mà sửng sốt, “Thể lực ông ngoại tốt như vậy?”

Trong bóng đêm, bởi vì quá gần, đủ để thấy rõ vẻ mặt cực ngốc của cô, Trình Lục Dương cười ha ha, “Lừa em đấy, tên trộm kia chưa chôm được gì cả, ông anh cũng không phải kẻ ngốc, làm chi đuổi theo xa như vậy? Vả lại người bị trộm cũng không phải ông nha!”

Tần Chân đen mặt, đấm anh một cái, “Cái khác không giỏi, nhưng nói láo thì anh giỏi thật đấy! Phụ nữ chín chắn chững chạc như em, cũng bị bức bách tiến hành trao đổi ngôn ngữ mà người thường không thể thấu hiểu này với con khỉ nhà anh, quả thực chính là tra tấn song song tâm linh cùng thân thể!”

Trình Lục Dương nở nụ cười, nhưng không huyên thuyên với cô như bình thường, mà chỉ lẳng lặng nhìn trần nhà trong bóng đêm, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: “Ông đúng là ương bướng, bệnh phổi đeo đẳng lâu như vậy, về sau đã biến thành ung thư phổi rồi. Tế bào ung thư khuếch tán rất nhanh, bác sĩ luôn khuyên ông ở lại bệnh viện điều trị bằng hoá chất, nhưng ông không chịu. Mặc kệ bác sĩ nói mỏi miệng, ông vẫn quyết tâm xuất viện. Khi đó nhóm mấy ông bà đều đến nhà thay nhau khuyên bảo, ông dứt khoát khoá cửa, ai nói gì cũng không nghe.”

Nụ cười của Tần Chân thoáng cái tan đi, trong bóng tối, cô thần người ra không nói một tiếng, lần đầu nghe Trình Lục Dương nghiêm túc kể chuyện quá khứ cho mình.

Giọng anh rất bình tĩnh, rất dịu dàng, hoàn toàn tương phản với gió to mưa lớn và sét đánh đùng đoàng bên ngoài cửa sổ, mang theo nỗi đau thương mà cô không hề quen thuộc.

Anh nói: “Ông đời này vợ mất khi trung niên, lúc tuổi già chỉ có một mình, ông nói chuyện ông vui nhất chính là anh về thị trấn ở cùng ông. Mà ông thương anh yêu anh, dốc toàn bộ tinh thần và sức lực vào anh, làm sao có thể vào bệnh viện điều trị hoá chất, bỏ anh một mình ở nhà chứ?”

Ông trở về nhà, tiếp tục sống cùng cháu ngoại, mỗi ngày đều giống như lúc trước, nấu cơm, đưa đón anh đi học. Cuối tuần còn đưa anh ra ngoài mua đồ ăn, để anh chỉ trỏ ngoài chợ giống như đại thiếu gia, anh nói muốn ăn cá, trong giỏ đồ nhất định sẽ có cá, anh nói muốn ăn khoai tây thịt bò, trên bàn cơm nhất định sẽ xuất hiện khoai tây thịt bò thơm ngào ngạt.

Lúc ban đầu, ông bị phổi nên không ngừng ho khan, ban đêm thậm chí còn ho ra máu, nhưng ông đóng kỹ cửa, đè thấp giọng che miệng ho, thậm chí ho trong chăn, bất kể thế nào cũng không để cho Trình Lục Dương ở phòng bên cạnh nghe thấy.

Sau đó tế bào ung thư chuyển tới gan, từng đêm từng đêm ông đau đớn lăn lộn trên giường, thậm chí dùng đèn pin trên tủ đầu giường không ngừng ép lên vị trí gan, dùng đau đớn da thịt để dời lực chú ý.

Trình Lục Dương nói: “Lúc tiểu học từng học một bài văn, ‘Hoài niệm mùa thu’ do Sử Thiết Sinh viết. Khi đó anh không hiểu lắm vì sao mẹ Sử Thiết Sinh lại dùng ghế dựa chống đỡ thân thể, thậm chí tạo ra vết bầm (凹). Mãi đến khi ông ngoại qua đời, anh mới nhìn thấy ở trên người ông có loại vết tương tự.”

Anh dừng một chút, như đang nhớ lại điều gì, đọc ra từng câu từng chữ: “Tôi không ngờ bà đã bệnh thành như vậy, nhìn xe xích lô đi xa, không bao giờ ngờ được đó chính là xa nhau vĩnh viễn.”

Đây là một câu trong bài văn, Tần Chân nhớ mang máng, nhưng nhớ không hết. Cô ngẩng đầu nhìn Trình Lục Dương, định nói cái gì đã thấy anh nhẹ nhàng bật cười.

Anh nói: “Khi ông ngoài qua đời, thật ra anh không hề sợ hãi, ông nói với anh, ông muốn ngủ một giấc thật dài thật dài, ông nói anh bướng bỉnh như vậy, khiến ông đau đầu không ít, sau này ông có thể nghỉ ngơi, giao anh cho cha mẹ anh được rồi. Ông nói ông nhiều tuổi rồi, mắt kém rồi, lúc xào rau thường bỏ nhiều muối, đồ ăn làm ra càng ngày càng khó ăn… Thế nên là, anh trở về bên cạnh cha mẹ sẽ không quá nhớ ông.”

Hô hấp của Trình Lục Dương rất ổn định, trong căn phòng yên ắng, tiếng hít vào thở ra đè nén mà nhu hoà.

“Sau đó anh liền làm theo lời ông, nằm ngủ bên cạnh ông. Nhưng anh sợ ông sẽ đột ngột rời khỏi anh, cho nên cố mở to mắt nhìn đèn trên đỉnh đầu, anh nghe thấy ông thở từng cơn từng cơn, nghe thấy ông khó khăn nói với anh, sau này phải sống cho tốt, mặc kệ gặp phải chuyện gì cũng phải dũng cảm, ông sẽ mãi dõi theo anh…. Sau đó ông không nói gì nữa, không nhúc nhích nằm bên cạnh anh, nhắm mắt lại ngủ.”

Giọng Trình Lục Dương từ từ yếu đi, dùng loại ngữ điệu như thở dài nói: “Khi mùa hoa bìm bịp tới, kèn tang lễ đã vang lên. Nhưng mặt trời, mỗi thời mỗi khắc đều là tịch dương cũng là bình minh. Khi nó lặn xuống núi thu lại ánh tà dương thê lương, thì cũng là lúc nó nhô lên toả sáng thiêu đốt một sườn núi khác. Ngày nào đó, tôi cũng sẽ trầm tĩnh đi xuống núi, chống gậy của tôi. Có một ngày, ở trong một thung lũng nào đó, sẽ có một đứa nhỏ vui vẻ chạy lên, ôm lấy món đồ chơi của mình.”

Tần Chân sửng sốt thật lâu, mới ý thức được anh đang ngâm nga một đoạn văn mà cô không biết, cô cầm tay anh, gọi nhỏ: “Trình Lục Dương?”

Trình Lục Dương quay đầu, trong ánh mắt có thứ gì đó loé sáng, anh tựa vào vai cô, “Ngày ông mất, anh mới cảm thấy mình thực sự chỉ còn hai bàn tay trắng, không cha mẹ, không người thân, không nhà không cửa. Anh đơn độc nhìn ông, nhưng không cảm thấy sợ hãi, chỉ biết là từ nay về sau sẽ không còn ai yêu anh như vậy nữa.”

Anh vươn tay lên mò mẫm trong không trung, như muốn túm lấy thứ gì, sau đó khép ngón tay lại, chậm rãi đưa đến trước mắt: “Có một số thứ bất kể em nhọc lòng thế nào cũng không giữ được, ví như mặt trời đang lặn, ví như người sắp chết, ví như màu sắc đang mất dần.”

Hốc mắt Tần Chân chợt ẩm ướt, có hơi nóng đang không ngừng tràn ra, như núi lửa không chịu khống chế đang định phun trào. Cô lung tung bắt lấy tay Trình Lục Dương, sau đó dán lên mặt mình, cố gắng thu hút sự chú ý của anh, “Luôn luôn có những thứ ở lại, ví như em, ví như tình cảm của em, ví như tương lai anh đã nói, tương lai chỉ có hai chúng ta.”

Trình Lục Dương cúi đầu cười rộ lên, “Ừ, anh biết.”

Tần Chân gắng gượng thở phào, rất muốn tỏ vẻ hài hước vỗ vỗ vai anh, trêu chọc một câu “Đa sầu đa cảm như vậy không thích hợp với anh đâu”.

Nhưng mà ngay sau đó, cô nghe thấy Trình Lục Dương dùng giọng điệu trầm thấp đến dưới mặt biển nhẹ nhàng nói: “Nếu em yêu một người, mặc kệ người đó già đi hay là bị bệnh, mặc kệ người đó làm đồ ăn khó nuốt bao nhiêu, trí nhớ kém cỏi cỡ nào, dáng vẻ xấu xí cỡ nào, em cũng sẽ không bởi vậy mà không yêu người đó.”

“Thật ra anh vẫn muốn nói cho ông biết, anh cố gắng học nấu ăn như vậy, cố gắng học cách chăm sóc một người như vậy, là vì cho dù ông già đi, bị bệnh, cảm thấy bản thân không có năng lực ở bên anh nữa, thì anh đã trưởng thành, đã có thể ở bên cạnh chăm sóc lại cho ông.”

“Nhưng ông trời không cho anh cơ hội này, sau khi ông vì anh bỏ ra nhiều tâm huyết như vậy, anh còn chưa kịp báo đáp dù chỉ một chút, ông đã đi rồi.”

“Anh còn chưa nói với ông, ông xem, cháu đã biết nấu cơm, biết giặt quần áo, biết chăm sóc hoa cỏ ở ban công, biết một mình kiếm tiền sinh sống, …. Những gì ông hi vọng anh làm, anh đều đã làm được, nhưng người ông đó thật nhẫn tâm, ngay cả cơ hội khoe khoang cũng không cho anh, cứ thế đi rồi.”

Một hạt châu ướt át nhỏ xuống mu bàn tay Tần Chân, khiến cô run lên, thế nhưng không nói nổi câu nào.

Trình Lục Dương nhắm mắt lại, khẽ nở nụ cười, “Trình Tần thị, vào khoảnh khắc thế này phiền em đừng tuân theo nguyên tắc im lặng là vàng chứ, nói chút gì đó dễ nghe an ủi anh đi. Bên ngoài tiếng sấm to quá, anh sắp bị doạ đến khóc rồi, em thức thời mau chóng nhẹ nhàng an ủi anh, nếu không anh sẽ chê em không đủ dịu dàng săn sóc đó.”