Cặp Đôi Xấu Tính

Chương 51




Edit: Vi Vi

Ngày gặp Mạnh Đường là thứ sáu, hôm sau không cần đi làm nên không cần đối mặt với Trình Lục Dương.

Ở nhà hàng, Tần Chân nghe Mạnh Đường nói rất nhiều chuyện, anh không yêu cầu Tần Chân tiếp thu anh nữa mà nói chuyện lặt vặt linh tinh với cô như bạn cũ, kể về cuộc sống của mình ở nước ngoài, kể vài chuyện vui trước kia, cuối cùng nhắc tới cô Lý và an ủi Tần Chân.

Tần Chân tụt cảm xúc nhưng không dằn được trước tài ăn nói của Mạnh Đường nên cuối cùng cũng chầm chậm bình tĩnh lại.

Trình Lục Dương không hề có ý gì với cô, đẩy cô ra hết lần này tới lần khác, bỗng nhiên cô thấy may mắn mình chưa kịp tỏ tình nên cũng tránh khỏi thảm kịch bị từ chối.

Từ đầu đến cuối Mạnh Đường chưa từng nói đây là một cuộc xem mắt mà chỉ đến khi đưa cô về nhà mới tha thiết hỏi cô: “Có thể thử đến với mình được không?”

Tần Chân lúng túng nói: “Mạnh Đường –”

Âm cuối được cô kéo rất dài, nghe ra là chuẩn bị từ chối thế nào.

Mạnh Đường cười ngắt lời cô: “Đừng vội tìm lý do lấy làm lệ với mình, tạm thời chúng ta cứ như bạn cũ, có thể chứ? Không nói chuyện khác mà bạn bè thôi, như vậy mà cũng không được sao?”

Tần Chân ngẩng đầu nhìn anh, trong ánh mắt là sự dịu dàng và điềm tĩnh mà cô quen thuộc, dễ dàng khiến người ta nhớ tới bông liễu mùa xuân, mưa phùn mùa hè. Cô chần chờ một lát rồi gật đầu.

Cô chế giễu chính mình: Mi còn muốn gì nữa? Một người bình thường đến hai bàn tay trắng như mi, nay mối tình đầu mi nhớ mãi không quên vừa vặn cũng thích mi, mi còn tỏ vẻ cái gì? Từ chối gì mà từ chối?

Về đến nhà, cô đứng trước gương thẫn thờ rất lâu, cảm thấy mình trang điểm như thế thật sự rất buồn cười, ủ rũ mà tẩy trang, lại thay quần áo, thế này mới đi đến ban công thu quần áo. Lơ đãng nhìn xuống thì phát hiện xe Mạnh Đường vẫn đỗ phía dưới, cô không khỏi sửng sốt.

Mà Mạnh Đường thì ngẩng đầu lên nhìn cô qua cửa kính xe, khi bắt gặp ánh mắt cô thì mỉm cười, sau đó phất tay với cô rồi mới lái xe đi khỏi.

Tần Chân cảm thấy mình hẳn nên hạnh phúc đáp lại bằng một nụ cười, nhưng cô khó khăn nặn ra lại chỉ nặn ra một biểu cảm còn xấu xí hơn khóc.

Xem ra hôm nay nhất định là ngày vui mất ngủ.

***

Chiều thứ bảy, Tần Chân làm tổ ở nhà xem kịch, đâu cũng không muốn đi.

Người phụ nữ trên màn ảnh khóc sướt mướt, bởi vì người đàn ông cô gái yêu tha thiết nhờ một tờ bùa chú mà xuyên qua mấy trăm năm đi tới thời đại này, nhưng đại sư chế tạo bùa chú đã viên tịch rồi. Vì vậy chàng trai sẽ đột nhiên biến mất khỏi thế giới của cô gái bất cứ lúc nào. Mà lần cuối cùng, sau khi người đàn ông biến mất thì không còn xuất hiện nữa.

Tần Chân và nữ chính cùng khóc, vừa khóc vừa rút khăn tay, thế là cô tua thẳng tới phần kết.

Ở cổ đại người đàn ông bị cho rằng là yêu quái nên bị xử tử, cô gái đau lòng khó kìm nén không biết vì sao lại bỗng mất trí nhớ rồi gọi một dãy số nảy ra trong đầu.

Cách mấy trăm năm, trong khoảnh khắc người đàn ông kia bị treo cổ thì bỗng nghe thấy tiếng chuông di động nên lập tức biến mất, cuối cùng xuất hiện ở thế kỷ hai mốt.

Quả nhiên lại là tình tiết phim Hàn trước sau như một, ngược người ta chết đi sống lại rồi cho một cái kết đoàn viên hạnh phúc.

Tần Chân nhìn đôi thần tiên quyến lữ hạnh phúc ôm nhau sau bao trắc trở trên màn hình, vô cùng giận dữ gập máy tính lại.

Thần kinh, thời đại Triều Tiên làm sao mà có sóng điện từ? Làm sao mà gọi cuộc điện thoại đó được? Không thể cứ bi kịch cho xong đi? Phải không có giành được tình yêu mong muốn như cô, như thế mới đồng bệnh tương liên chứ?

Cô cuộn mình trên sô pha ngẩn người, mãi đến khi Phương Khải gọi điện đến, nói là Trình Lục Dương phải về nhà họ Trình rồi.

“Về thì về, liên quan gì đến tôi!” Cô nổi cơn giận dữ.

Phương Khải tội nghiệp nói: “Nhưng tổng giám đốc là trở về tìm ông Trình cãi nhau, trong khoảng thời gian này tập đoàn Viễn Hàng đang thu mua mấy công ty bất động sản nhỏ vừa, trên cơ bản đều là mấy chỗ có quan hệ hợp tác với chúng tôi… quản lý Tần, cô đến khuyên nhủ tổng giám đốc được không? Cô không sợ anh ấy ầm ĩ xong thì đi uống say khướt, hơn nửa đêm chạy đến đón để mà tìm ngược?”

“Không phải còn có anh sao?” Tần Chân luống cuống trong lòng lại cười ha ha vờ như không có việc gì: “Có trợ lý Phương rồi, quản lý Tần này cần gì lo lắng nữa!”

Như muốn chứng minh lời mình nói, cô cúp điện thoại.

Đầu bên kia, Phương Khải tháo tai nghe ra, nơm nớp lo sợ nhìn vẻ âm trầm trên mặt Trình Lục Dương, nuốt nuốt nước miếng, “Tín hiệu không tốt, trò chuyện kết thúc rồi.”

Trình Lục Dương đương nhiên biết không thể nào là tín hiệu không tốt gì cả, người phụ nữ kia quả nhiên đúng như anh dự đoán, có người mới đã quên tình cũ, nay đến cả sự sống chết của anh cũng không quan tâm.

Rõ ràng là anh bỗng nhiên bị ấm đầu, trên đường về nhà gặp Trình Viễn Hàng thì bỗng hứng lên, bảo Phương Khải gọi cuộc điện thoại này, nhưng trò chơi này cuối cùng không thể lấy lòng anh, ngược lại khiến anh vừa thất vọng vừa tức giận.

Anh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lá phong hai bên đường đều đã đỏ rồi, cả vùng đỏ như lửa chói mắt khiến anh không khỏi nheo mắt lại.

Anh phải trách ai đây? Là chính anh đẩy cô đi, hiện tại ở đây buồn phiền làm cái gì?

Buồn phiền? Trình Lục Dương hơi giật mình, kinh ngạc bản thân mình lại tìm được một từ giàu tình cảm thế trong tiếng Hán uyên bác này, anh trào phúng cười ha ha, nhưng ngay sau đó như bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, rốt cuộc cười không nổi nữa.

Anh không hy vọng Tần Chân xa lánh anh.

Anh thích Tần Chân ở bên cạnh anh.

Anh hả hê thích thú phủ quyết từng đối tượng xem mắt của cô.

Mà nay anh buồn rầu không tìm được lý do phủ định Mạnh Đường, càng buồn rầu khi tự tay mình đưa Tần Chân vào thế giới của Mạnh Đường.

Trình Lục Dương dường như dần dần hiểu được buồn phiền là thế nào, xuất phát từ lý do gì, mà khi anh đang lẳng lặng tiêu hóa sự thật bất thình lình này Phương Khải đã dừng xe lại, “Tổng giám đốc, đến rồi.”

Căn nhà vẫn trắng thuần đáng yêu trước sau như một, chỉ nhìn bề ngoài thì nhất định không thể nhìn ra được bên trong ẩn giấu gợn sóng mãnh liệt thế nào.

Trình Lục Dương nở nụ cười, chờ đợi anh vĩnh viễn không bao giờ là người cha hiền lành, khi rời khỏi vĩnh viễn đều mang theo lệ khí sau khi cãi vã.

***

Tối hôm đó, không phụ sự mong đợi của mọi người Trình Lục Dương lại uống quá chén, ngồi ở quảng trường Vạn Đạt mà Tần Chân từng tìm được anh, con đường cũ, chỗ ngồi cũ.

Anh đuổi Phương Khải đi, sau đó ngồi ở ghế dài gọi điện cho Tần Chân.

Tần Chân thấy dãy số trên màn hình thì thả di động lên trên bàn trà, tiếp tục xem phim hoạt hình.

Một lần, hai lần, Trình Lục Dương nghe thấy giọng nữ quen thuộc nhắc đi nhắc lại: “xin lỗi, số điện thoại bạn vừa gọi tạm thời không có người nghe, xin gọi lại…” Anh gọi đi gọi lại, rồi lại gọi một lần nữa.

Không biết tiếng rung đã vang lên lần thứ mấy rồi, rốt cuộc Tần Chân chậm rãi cầm lấy điện thoại, bấm phím nghe mà không nói một lời. Cô lẳng lẳng nghe tiếng nước chảy tiếng xe cộ ở bên kia, còn có tiếng âm nhạc ầm ĩ trên quảng trường, Trình Lục Dương không nói chuyện, nhưng cô có thể nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của anh.

Dần dần, dường như ý thức được cái gì, cô hỏi anh: “Trình Lục Dương, anh uống say?”

Trình Lục Dương nói với cô như người bị ngọng: “cô là … cô nàng đanh đá sao?”

Tần Chân hé miệng, không nói chuyện.

Người ở đầu bên kia ợ rượu, lại mơ hồ nói: “tôi đang đợi cô nàng đanh đá của tôi, của tôi.”

Trong bối cảnh âm thanh tạp nham, âm thanh quen thuộc như thế, Tần Chân bỗng cảm thấy mọi âm thanh đều tĩnh đi, trong tai chỉ còn tiếng Trình Lục Dương nói không ngừng va chạm vào màng tai cô.

Cô nhìn khung cảnh không ngừng thay đổi trên màn hình máy tính, sau đó chầm chậm nói với Trình Lục Dương: “xin lỗi, anh gọi nhầm số rồi, tôi không phải cô nàng đanh đá … của anh.”

Cô cố ý nhấn mạnh hai chữ “của anh,” sau đó cúp điện thoại.

Phim hoạt hình còn đang chiếu tiếp, nhưng cảnh hài không còn khiến cô cười được nữa, cô cáu kỉnh tua đi liên tục, cuối cùng quyết định cho bộ phim này điểm thấp – không phải là phim hài à? Từ đầu đến cuối cô không hề nhếch môi được một lần, hài cái nỗi gì!

Tần Chân ném notebook sang một bên, gối lên đệm tựa sô pha không nói năng gì, một lát sau, cô nhìn đồng hồ trên tường, chậm chạp lấy di động trước mắt gọi cho Phương Khải: “Trình Lục Dương uống rượu, ở quảng trường Vạn Đạt, anh mau đi tìm anh ấy đi.”

Phương Khải khó xử nói: “bây giờ tôi đang ở bệnh viện, mẹ tôi lại nằm viện …”

“Vậy anh cho tôi số của Trình Húc Đông.” Tần Chân nghĩ ngợi, rồi vẫn mở miệng hỏi số điện thoại của anh trai Trình Lục Dương.

Trình Húc Đông vừa nghe chuyện này thì lập tức đồng ý, Tần Chân không cúp ngay mà hỏi một câu: “hôm nay các anh… lại cãi nhau?”

Trình Húc Đông nở nụ cười,“Cãi nhau? Không, không thể nào.”

Tần Chân sửng sốt, không biết chuyện là thế nào, lại nghe Trình Húc Đông bổ sung: “Chỉ mình Lục Dương đơn phương ầm ĩ, một mình đứng ở trong phòng khách nói ông già một trận, khiến ông già tức giận đến run rẩy cả người, sau đó lại chạy.”

“…”

Trình Húc Đông lại lễ phép hỏi cô: “thế xin hỏi cô Tần có biết vì sao tâm trạng của Lục Dương lại khác thường thế không? Trước kia cậu ấy đều chờ cha mở miệng nói móc rồi mới đánh trả, lần này trực tiếp chạy tới làm ầm ĩ, khiến tôi giật sững mình.”

Tần Chân không biết nói cái gì cho phải, chỉ có thể nói ậm ờ: “Không rõ lắm.”

Cô cảm thấy nếu bản thân mình lại tự mình đa tình đi cho rằng Trình Lục Dương không vui là vì cô thì thật sự là ngốc nghếch đến không còn gì để nói.

Cuối cùng, Trình Húc Đông tỏ vẻ sẽ lập tức lái xe đi quảng trường Vạn Đạt, nhưng anh ta hiện đang ở phía đông thành phố, quảng trường Vạn Đạt ở phía tây, chỉ sợ hơi xa, phải lái xe hơn hai tiếng.

Tần Chân cúp điện thoại rồi vẫn không yên tâm được, cuối cùng cô khoác thêm cái áo đi ra ngoài.

***

Đêm nay, Trình Lục Dương ngồi không nhúc nhích trong gió đêm chờ cô nàng đanh đá của anh, thế nhưng mà quảng trường đã múa xong rồi, đám người đã tản hết rồi, cửa hàng đều đóng cửa rồi, anh vẫn không chờ được người kia tới đón anh.

Anh ngồi trên ghế dài, mặc cái áo len phong phanh, sợ Tần Chân đến đây không tìm ra anh nên vẫn không dám rụt cổ.

Thế nhưng một tiếng trôi qua, hai tiếng trôi qua, người anh chờ mãi không xuất hiện.

Anh mơ mơ màng màng ý thức được, có lẽ anh thật sự không chờ được cô, từ nay về sau, người kia là hoa có chủ, không bao giờ còn liều lĩnh chạy về phía anh, vì anh thậm chí không quan tâm đến thân thể mình như trước nữa.

Anh nghĩ, sao anh lại tỉnh ngộ muộn như thế?

Mãi đến một chiếc Cadillac màu đen đỗ lại ven đường, Trình Húc Đông đi xuống, ôn hòa nói với anh: “Lục Dương, về nhà đi.”

Trình Lục Dương mới từ từ ngẩng đầu lên, nhìn người trước mắt, lắc đầu:“Không phải anh.”

Trình Húc Đông không biết nên khóc hay cười, “Cái gì không phải anh? Trời lạnh, em mặc ít như vậy, theo anh trở về đi.”

Anh nửa túm nửa kéo Trình Lục Dương đứng lên, mà Trình Lục Dương uống say luôn rất nghe lời, sẽ không từ chối anh, mà để mặc anh kéo mình lên xe.

Ngồi ở trong xe, Trình Lục Dương nghiêng đầu nhìn quang cảnh nhoáng qua ngoài cửa sổ, chậm chạp hỏi Trình Húc Đông một câu: “Anh, vì sao một khi đau lòng thì uống thế nào cũng không say?”

Hiếm khi nghe thấy một tiếng ‘anh’, Trình Húc Đông sửng sốt, quay đầu lại nhìn Trình Lục Dương, thì chỉ thấy nửa bên mặt có phần yếu ớt trong bóng đêm. Người làm anh nghiêm túc suy nghĩ một lát, cuối cùng trả lời: “Bởi vì cồn thì lên não, mà người đau là trái tim.”

Trình Lục Dương chậm rãi nhắm mắt, lấy tay sờ sờ trái tim đang đập: “Thì ra em đau ở đây… thảo nào chưa tới.”

***

Mà ở quảng trường Vạn Đạt, buồng điện thoại màu đỏ bị người chầm chậm đẩy từ bên trong ra, sau đó có một người đi ra.

Tần Chân nhìn kia phương hướng chiếc Cadillac rời đi, chà chà cái chân lạnh đến tê dại, đội mũ áo khoác lên, vừa chà xát tay vừa đi về.

Cô vốn định tiết kiệm tiền, đi bộ về nhà, nhưng nghĩ đến lời người nào đó từng nói thì lại dừng bước, rốt cục vừa đi đường vừa bắt xe.

Trong đầu liên tục nhớ lại dáng vẻ Trình Lục Dương ngồi ở chỗ kia hứng gió lạnh, vài lần cô suýt nữa đã không nén nổi mà bước ra khỏi buồng điện thoại, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế được.

Con người mà không khống chế được mình để rồi cứ lao đầu vào lửa, thì sẽ chôn mình trong biển lửa hết lần này đến lần khác.

Cô phải sống cho thật tốt, ngã xuống ở đâu thì bò lên ở đó, cho dù có bị giày vò trong thời tiết lạnh như thế, cũng còn tốt hơn là liều lĩnh chạy về phía anh một lần nữa.

Cô xoa xoa tay, mà mãi không thấy có taxi, ai, mùa đông tới rồi sao?

Thật lạnh quá!