Cặp Đôi Trời Định

Chương 39: Chiến quỷ hoàn mỹ (III)




Chỉ nhớ là sau khi Tư Lan bị trọng thương vừa tỉnh lại, mở mắt ra đã nhìn thấy Tân Mi đứng bên giường, thì phản ứng đầu tiên là giận tím ngắt mặt mày.

“Sao cô còn ở đây? Vì sao không đuổi theo tướng quân?!”

Tân Mi cảm thấy rất khó hiểu: “Chàng muốn giết ta, đuổi theo để nhận lấy cái chết sao?”

“Không phải bảo cô đi chịu chết!” Lần đầu tiên Tư lan thực sự nổi giận, “Cô có thể không đuổi theo! Cô cũng có thể tiếp tục giả vờ bình tĩnh, ngây thơ! Nhưng cô không nên tỏ ra thờ ơ không chút quan tâm như vậy! Có phải chỉ cần tướng quân thích cô, thì ngài ấy trở thành người như thế nào đều không ảnh hưởng đến cô?! Cho dù tướng quân có xảy ra chuyện gì, chỉ cần cô giả ngu đứng bên cạnh, không cần phải làm gì cả, chờ tướng quân trở về tiếp tục cưng chiều cô là cô đủ vui rồi?”

“… Tư Lan, hình như ngươi phát sốt rồi, nói mê sảng thế này, ta đi kêu Triệu quan nhân.”

Nàng vừa đi đến bên cửa, lại nghe thấy giọng Tư Lan lạnh như băng: “Thật ra cô vốn không yêu thương gì tướng quân! Cô chỉ muốn có người yêu thương cô, tất cả mọi thứ đều dành cho cô, còn chuyện người đó muốn gì, quan tâm đến điều gì, cô đều không bận tâm đến!”

Cánh cửa khẽ đẩy ra, nàng bước thẳng ra ngoài, Triệu quan nhân lúng túng bưng chậu nước ở ngưỡng cửa nhìn nàng.

“Chuyện này… Cô nương a…” Lão ngập ngừng nói, “Ta không muốn nhiều chuyện, nhưng cô như vậy… Suốt ngày ở trong hoàng lăng giống như không có chuyện gì, quả thật cũng không tốt lắm…”

Có lẽ nàng cần phải giống mấy nữ chính trong kịch bản một chút, chồng yêu vừa xảy ra vài chuyện thì lập tức trằn trọc, trăn trở, ăn không ngon, ngủ không yên, thậm chí khóc lóc không ngừng, đau lòng đến mức không muốn sống nữa thì mọi người sẽ cảm thấy thoải mái hơn chăng.

“Ta…” Tân Mi suy nghĩ một lát, mới tiếp tục nói, “Không phải ta không quan tâm, không để ý.”

Chuyện tối hôm đó xảy ra quá đột ngột, cho nên đến bây giờ nàng vẫn nghĩ rằng Lục Thiên Kiều nhất định sẽ trở về an toàn ngay sau đó. Bởi vậy nàng không nghĩ tới chuyện đuổi theo hắn, nhưng đuổi theo để bị giết chết, rồi để lại một mình Lục Thiên Kiều sống trong hối hận đau khổ, thì có ích lợi gì chứ?

“Cô nương, cô không tin tưởng tướng quân sao.”



“Nói ra mới thấy, ý thức tự bảo vệ mình của cô lợi hại thật.”

Nàng và Lục Thiên Kiều từ lúc gặp nhau cho đến khi cưới luôn gặp thuận lợi, cho dù có xảy ra chút sóng gió cũng chỉ là tạm thời nên trôi qua nhanh như gió thoảng mây trôi. Nàng luôn luôn tràn đầy tự tin, giống như cha nàng nói, trên đời này không ai có thể ức hiếp được nàng, chỉ có nàng ức hiếp người ta mà thôi. Cho nên, chỉ cần nàng muốn thì Lục Thiên Kiều nhất định có thể làm được. Nàng nói Lục Thiên Kiều không chết thì nhất định chàng có thể tỉnh lại.

Bây giờ nàng đang nghĩ, Lục Thiên Kiều nhất định bình yên vô sự trở về.

Vậy mà sao chàng còn chưa trở về?

Nàng nhìn thấy hắn trong giấc mộng, một thân một mình cô độc, lẻ loi, tay cầm cây roi dài bước đi trong tuyết, quay đầu nhìn bốn phía, giống như là không biết phải bước về hướng nào.

Nàng đuổi theo hỏi: “Lục Thiên Kiều, chàng đi đâu vậy? Sao không trở về?”

Hắn siết chặt cổ nàng, quất cây roi dài trên đầu những bức tượng, nàng không tức giận, cũng không bận tâm, nàng là một người vợ hiền lành, rộng lượng.

Chỉ nghe hắn nói: “Tân Mi, ta không còn nơi nào để đi nữa.”

Nơi yêu thích nhất, bây giờ lại là nơi muốn hủy diệt nhất, người yêu thương nhất, bây giờ là người muốn tự tay giết chết nhất.

Hắn không còn chỗ nào để đi nữa.

Tân Mi giật mình tỉnh giấc, cảm thấy bản thân mình hiểu rất rõ tâm trạng của Lục Thiên Kiều lúc này, thậm chí nàng chưa từng nghĩ thử tới cảm giác tuyệt vọng lúc Lục Thiên Kiều.

“Tỉnh rồi sao? Vậy thì làm phiền cô ngồi yên, chúng ta sắp bắt đầu nhảy nhót cả trên lẫn dưới rồi đấy.”

Giọng nói xa lạ nhưng cũng có chút quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu, Tân Mi ngẩng cổ, còn chưa kịp nhìn rõ, chỉ thấy cả người nẩy tung lên, cả người nàng lăn từ trên cao xuống thấp, rồi lại nẩy lên lăn vèo vèo trở về, tự động biến thành một hòn đá nhỏ lăn lông lốc.

“Núi… Núi lở?!”

Nàng vươn tay chụp những thứ có thể tóm lấy trong tầm tay theo bản năng, phía đối diện lập tức vang lên tiếng kêu đau đớn, bình tĩnh nhìn kỹ lại thì tên đại sư Hồ tộc kia đang khổ sở ngóc thẳng cổ lên – Mái tóc của y bị nàng tóm chặt lấy, mặt mày xanh lét.

Tân Mi bình tĩnh nhìn y, chớp chớp mắt. Y cũng chớp chớp theo vài cái.

Một bàn tay phất qua mặt y trong nháy mắt, lột sạch một lớp da… Ặc, một lớp da?!

Tên đại sư che mặt kêu rên: “Sức lực của cô có phải quá mạnh hay không?!”

Vừa nói xong y liền vuốt tay qua khuôn mặt mình, quả nhiên bên mặt trái sưng đỏ tấy lên, nhưng khuôn mặt kia hoàn toàn khác xa ban đầu, tuy vẫn là khuôn mặt tầm thường vừa nhìn thấy sẽ quên liền, nhưng mắt, mũi, miệng hoàn toàn khác biệt.

“Ôi, mặt ngươi…”

Tân Mi bước qua, không thèm để ý đến sự ngượng ngùng, thẹn thùng và sự chống cự yếu ớt của y, tách bàn tay đang che mặt của y ra, vô cùng nghiêm túc nhìn y chằm chằm lâu thật lâu mới nói: “Ngươi mang mặt nạ da người trong truyền thuyết!”

Tên đại sư khẽ ho một tiếng, hơi ngại ngùng nói: “Chính xác là mặt nạ, nhưng không phải da người đâu.”

Tân Mi bóp chặt da mặt y, ra sức kéo mạnh, mãi đến khi y liên tục kêu rên thảm thiết. Chỉ nghe “Soạt” một tiếng, một tấm mặt nạ rơi xuống, hiện ra khuôn mặt của người qua đường Giáp; lại “Soạt” một tiếng nữa, thêm một tấm mặt nạ rơi xuống, là khuôn mặt của người qua đường Ất.

Nàng lột xuống liên tục mười mấy tấm mặt nạ, nhìn chăm chăm vào khuôn mặt đó, cảm giác phía sau vẫn còn nữa, cuối cùng nàng ngừng tay lại không lột nữa.

“Ngươi quả nhiên không có mặt!” Nàng khiếp sợ.

Đại sư ngửa mặt lên trời lặng yên rơi lệ, không, y có mặt, y thực sự có mặt…

“Tạm thời không nói đến chuyện ta bị hôn mê, ” sắc mặt Tân Mi chợt hiền hòa, trở nên thương hại lại dịu dàng, tràn đầy sự ban ơn và nhẹ nhàng của người bề trên cao cao tại thượng, “Chỉ với việc ngươi không có mặt thôi, cũng đủ để ta không bao giờ bỏ trốn với ngươi rồi.”

… Y có thể nhảy từ trên xe xuống không? Có thể không? Có thể không?

Dưới người bỗng nhiên rung động thật mạnh, Tân Mi ngã lăn ra, lúc này mới phát hiện ra là hình như bọn họ đang ở trong chiếc xe kéo lộng lẫy, bất phàm kia, đồ vật trong xe đã lắc lư, lộn xộn, thành một mớ hỗn độn, mặt tên đại sư xanh lét như tàu lá chuối, cùng chung số phận lăn lông lốc qua lại trên mặt sàn xe như nàng.

“Xe này do ngươi điều khiển hả? Sao lại để cho nó di chuyển lắc lư như vậy?!”

Đầu Tân Mi va mạnh vào vách xe một phát, nhất thời đầu váng mắt hoa.

Tên đại sư chỉ biết cười khổ: “Phía sau có người đuổi giết, vào lúc này đừng đòi hỏi quá nhiều.”

Tân Mi dùng hết sức giữ người cân bằng ngồi dậy, đồng thời nắm được bệ cửa sổ, nhoài nửa người ra ngoài dò xét tình hình, phía sau đám mây mù mờ mịt trên trời cao thấp thoáng bóng dáng của mười bảy con linh mã đang đuổi theo, người ngồi trên ngựa hình như là mặc y phục màu trắng vô cùng mờ ảo, chiếc xe lại lắc lư dữ dội, bởi vậy nhìn không rõ chút nào.

Một trận gió lớn thổi qua, đám mây mù dày đặc bị thổi tan ra một chút, bóng dáng mặc y phục màu trắng kia hình như càng gần hơn.

Tân Mi nhìn thấy một đôi mắt màu đỏ.

Là người của bộ tộc Chiến quỷ!

Nàng vừa định giơ tay lên vẫy vẫy để chào hỏi thì bất thình lình người đó giương trường cung lên, tiếng xé gió bén nhọn đột nhiên vang lên, mũi tên phóng khỏi cây trường cung, bay thẳng về phía mặt nàng, điên cuồng lao tới.

Tân Mi lăn một vòng quay trở về, mũi tên kia bắn sượt qua thành xe, bắn nát một góc đầu xe bằng gỗ.

“… Là muốn giết ta sao?” Nàng không thể tưởng tượng nổi, thốt lên.

Tuy rằng nàng gặp nhiều người của bộ tộc Chiến quỷ tộc, nhưng bọn họ cũng là người nhà của Lục Thiên Kiều, dựa vào những kinh nghiệm trước đây nàng cũng biết tuy rằng bọn họ hơi hung hãn, cũng rất ít khi đến trước mặt người khác ra tay giết người như vậy. Hay là nàng lại đắc tội với mẹ chồng mà không biết?

“Dù sao cũng không phải giết ta.”

Chiếc xe kéo bị mấy con chim thiên đường kéo lắc lư mạnh hơn nữa, tên đại sư lăn đến bên chân nàng, dùng vẻ mặt vô cùng nghiêm túc ngẩng đầu nhìn nàng: “Thật sự là ta tới cứu cô mà.”

“… Cho ta lý do trước.”

“Không thành vấn đề, nhưng… Phiền cô có thể bỏ bàn chân ra chỗ khác được không?”

Tên đại sư chỉ vào bàn chân nàng đang giẫm trên trán mình, chỉ biết cười khổ.

Sự thật rất đơn giản, năm Lệ Triều Ương hai mươi lăm tuổi thì thức tỉnh, trở thành Chiến quỷ hoàn mỹ trăm năm khó gặp, sau đó giết chết toàn bộ gia đình chồng, trên dưới một trăm người, lúc ấy Lục Thiên Kiều bị đưa về bộ tộc cho người của Lệ thị chăm sóc, cho nên mới tránh được một kiếp nạn. Hắn là người mang dòng máu lai hỗn tạp, vốn là ở vào thế yếu, người trong tộc đều cho rằng khi đại tiểu thư trở về nhất định sẽ giết hắn không chút lưu tình, ai ngờ Lệ Triều Ương chỉ kêu người mang hắn đi, giữ lại tính mạng cho hắn.

Hai mẹ con bọn họ xưa nay tình cảm luôn luôn xa cách, thỉnh thoảng gặp nhau một lần, Lệ Triều Ương cũng chỉ ngồi trong xe, tấm màn trúc ngăn cách như chia ra hai thế giới khác biệt.

Hiện tại suy nghĩ lại mới thấy, Chiến quỷ hoàn mỹ vốn không có thứ gọi là tình cảm, Lệ Triều Ương giữ lại mạng sống của Lục Thiên Kiều, có lẽ cũng vì ôm một phần hy vọng mỏng manh, bản thân mình có thể trở thành Chiến quỷ hoàn mỹ nên đứa con trai ruột thịt của mình cũng có khả năng thực hiện được.

Bây giờ, hắn thực sự có hy vọng trở thành Chiến quỷ hoàn mỹ, nhưng trong tim lại có tình cảm vấn vương không bỏ được, thà rằng một mình lặng lẽ bỏ đi, ngay cả sự hưng suy của bộ tộc Chiến quỷ cũng chẳng bận tâm, Lệ Triều Ương phẫn nộ cũng có lý do của bà ấy.

Lục Thiên Kiều không thể ra tay vậy thì hãy để cho bà ấy ra tay.

“Chuyện trên đây, chính là như vậy.”

Tên đại sư nói một lèo đến độ miệng đắng lưỡi khô, lôi ống trúc bên hông xuống uống một hớp để thông cổ họng. Y ngẩng đầu nhìn Tân Mi, nàng hoàn toàn không có chút phản ứng nào, chỉ ngồi chống cằm đến phát ngốc.

“Cô không hiểu hở?” Y xua xua tay trước mặt nàng.

Tân Mi vừa nghĩ vừa lắc đầu: “Không, ta cảm thấy… Bà ấy không phải loại người như vậy.”

“Lục gia trên dưới một trăm ba mươi bảy mạng người bị bà ấy giết chết, đây chính là sự thật, ta không nói chuyện vô căn cứ.”

“Ý của ta là, bà ấy cũng có tình cảm.”

Ngày hôm đó, đối mặt với đôi mắt màu đỏ tươi như máu mang đầy sát ý và lạnh lùng trong lều trại cũng không khiến nàng cảm thấy sợ hãi và không hề có ý nghĩ sẽ trốn tránh. Nàng nhìn thấy Lệ Triều Ương khẽ vuốt ve khuôn mặt của Lục Thiên Kiều, mỗi động tác, từng đầu ngón tay đều toát ra sự thương tiếc, bi thương vô hạn, thân thể chính là thứ chân thật nhất và nó không thể nói dối.

“Nhưng cũng không phải có tình cảm với cô, nếu không vì sao bây giờ chúng ta phải chạy trối chết làm gì?”

Tân Mi nhìn y: “Đúng rồi, ngươi kéo ta bỏ trốn cùng ngươi làm gì? Ta và ngươi lại không hề quen biết.”

Đại sư nhe răng cười hì hì: “Đây là chuyện đương nhiên, bởi vì chúng ta là người của Hồ tộc, là anh hùng quang minh, chính nghĩa đầy mình, bọn ta không cho phép tội ác của Chiến quỷ tiếp tục hoành hành, giết người lung tung, ta tới để ngăn cản sự độc ác, tàn nhẫn của bọn họ.”

Tân Mi không nói gì, chỉ nhìn y chằm chằm.

Tên đại sư lại cười : “Tóm lại… Ta sẽ không hại cô đâu, cứ yên tâm đi.”

Chim thiên đường cuối cùng cũng không phải là chim phàm trần, bay còn nhanh hơn cả linh mã, sau nửa canh giờ xóc nảy kịch liệt, rốt cục cũng thoát khỏi sự truy đuổi của đám Chiến quỷ phía sau.

Hai người bị lăn lộn trong chiếc xe kéo vô cùng thê thảm, tên đại sư nhoài cả thân người đang mềm nhũn, bò tới gần cửa sổ nhìn ra bên ngoài nói: “Ta muốn đưa cô đến bộ tộc của ta, qua bên đó rồi sẽ không có người nào dám tới giết cô nữa.”

“Ta không đi.” Tân Mi từ chối vô cùng thẳng thừng và nhanh gọn, “Đưa ta trở về hoàng lăng.”

Đại sư thực sự muốn gào lên: “Ta hao tổn bao nhiêu là nước bọt với cô nãy giờ, cô không hiểu gì à?!”

“Về hoàng lăng.” Chỉ có ba chữ vô cùng dứt khoát.

Tên đại sư rốt cục cũng thu nét mặt hài hước của mình lại, lẳng lặng nhìn nàng: “Cho dù trở về, Lệ Triều Ương không giết cô thì cô có đợi thêm mười năm, hai mươi năm, hắn cũng sẽ không trở về. Mà cho dù hắn có trở về thì hai người cũng chỉ gặp mặt trong phút chốc, ngay sau đó hắn nhất định sẽ băm vằm cô thành trăm nghìn mảnh. Chết hay không là chuyện của cô, nhưng nhiệm vụ của bộ tộc giao cho ta là bảo vệ cô, không hoàn thành nhiệm vụ thì cũng chẳng tốt cho ta chút nào cả.”

“Ta có chuyện phải nói với chàng, nhất định phải nói.”

Không có gì là không thể, nàng nhất định sẽ ở hoàng lăng chờ hắn, mãi mãi chờ hắn, chỉ cần nàng còn sống thì nơi này vĩnh viễn là nhà của hắn, là nơi để hắn trở về.

Đại sư chỉ biết thở dài: “Cô không cần trở về hoàng lăng, ta biết hắn đang ở đâu, để ta đưa cô đi gặp hắn.”