Cặp Đôi Trời Định

Chương 26: Mẹ nhường bước




Ván giường sập xuống, hai người nằm trên giường tất nhiên cũng bị lọt xuống đất, đầu Tân Mi còn đập vào cạnh giường, đau đến ứa nước mắt.

Một bàn tay bất ngờ nhẹ nhàng đặt lên, bao quanh đầu nàng, Tân Mi ngóc đầu lên nhìn, đó là một đôi mắt đỏ nhưng lại vô cùng dịu dàng.

“Quậy quá.” Lục Thiên Kiều nhỏ giọng nói, hắn thò tay ra kéo nàng từ dưới gầm giường lên, tay còn lại nhẹ nhàng xoa xoa cục u trên đầu nàng. Thấy nàng cứ nghệch mặt ra nhìn mình chằm chằm, Lục Thiên Kiều khẽ cười: “Đau lắm hả?”

Tân Mi bỗng vô cùng kích động, hai mắt rưng rưng, đôi môi run rẩy.

Không khí, cái này mới chuẩn là không khí lãng mạn mà Triệu quan nhân nói.

Nàng đâm đầu lao thẳng vào lòng Lục Thiên Kiều, đầu nàng như muốn chui vào áo hắn mà ra sức dụi, nước mắt nước mũi chảy tèm lem, nàng cọ đến khi làm ướt một mảng vạt áo lớn trước ngực hắn.

“Chàng tỉnh rồi, tỉnh lại rồi!”

Nàng đã từng nghĩ đến rất nhiều câu, nhiều lời hay mà nàng muốn nói với hắn, cũng đã từng thử tự biên tự diễn tập nói những lời đó rất nhiều lần, giờ chuyện bất ngờ ập đến, những lời đó nàng đều quên sạch sẽ. Ngoại trừ cứ mãi lặp đi lặp lại ba chữ kia, đầu nàng không nghĩ được bất kỳ điều gì khác, cũng không muốn nghĩ đến nữa.

Lục Thiên Kiều đè cái đầu đang ngọ nguậy lung tung của nàng lại.

Lúc này, hành động của hắn vẫn vụng về như trước, không biết nên nói gì, đành phải lặng im xoa xoa cục u trên đầu nàng, lại dùng tay áo đang rất sạch sẽ của mình lau nước mũi nước mắt đang chảy tèm lem trên mặt nàng.

Hắn nằm mơ một giấc mơ rất dài, hắn đã cưới Tân Mi làm vợ, sống trọn một cuộc đời thật bình an, yên lành, viên mãn, lúc này hắn tỉnh lại sau một giấc mộng trọn vẹn, ngay trước mắt là một Tân Mi vừa bạo lực vừa nước mắt nước mũi tèm lem.

Tân Mi trong mộng vừa hiền lành vừa dịu dàng, ôi, quả nhiên… đó chỉ là một giấc mộng xa vời…

Nhưng mà, như thế này lại càng tốt.

Những ngón tay hắn luồn vào mái tóc mềm mại của nàng, thay nàng gỡ những sợi tóc rối quấn bết vào nhau, hắn dùng ngón tay tỉ mỉ chải chuốt mái tóc nàng.

Tân Mi ngước cặp mắt đỏ ửng không kém hơn hắn bao nhiêu, thì thào: “Chàng nói cái gì đi…”

Giờ đây chỉ có một mình nàng kích động, vui mừng lăng xăng đến mức nhộn nhạo, bầu không khí cũng không ổn lắm.

Lục Thiên Kiều thấy đôi mắt nàng dày đặc tơ máu, hắn nhỏ nhẹ nói: “Em ngủ một chút đi, tỉnh dậy rồi nói tiếp.”

“Em không ngủ, giờ chàng nói gì với em đi.”

Hắn ngẫm nghĩ hồi lâu, tai dần dần đỏ ửng, nghiêng mặt sang một bên, giọng nói ngày càng bé tẹo: “Rất … rất nhớ em.”

“Cái gì? Miệng chàng cũng đâu bị nhét củ cải nào đâu, sao nói gì mà em chẳng nghe rõ vậy.”

“…”

Ngón tay hắn khẽ nhấn vào cục u trên đầu nàng, thừa lúc nàng đau đến nhảy dựng lên, Lục Thiên Kiều đẩy nàng ra, đứng lên đi về phía cửa.

“Ngoan, ngủ một giấc đi. Ta sẽ ở đây, không trốn đi mất đâu.”

“Nhưng bây giờ chàng đang định chạy ra ngoài!” Tân Mi vênh mặt lên.

Lục Thiên Kiều nở một nụ cười hiếm có, cũng có thể coi là ‘Ngọt ngào, chiều chuộng’, trong phút chốc làm nàng ngất ngây đến choáng váng.

“Chờ lúc em tỉnh dậy, ta có chuyện tốt muốn nói với em.”

… Sao lại, lại giống như có cảm giác thần điên hồn đảo thế này nhỉ? Tân Mi đỏ mặt nhìn hắn đi ra khỏi lều, một lúc lâu sau mới hoàn hồn lại, nàng quay đầu nhìn nhìn cái giường bị sụp xuống toang hoác một lỗ to, Tân Mi ngẫm nghĩ rồi dứt khoát lôi chăn mền trải lên trên đất, gọi Thu Nguyệt ra, chui vào trong cánh của nó mà ngủ.

Chàng nói có chuyện tốt muốn nói với mình, cuối cùng là muốn nói gì đây? Chẳng lẽ, chàng đã hạ quyết tâm muốn động phòng hoa chúc với mình, làm vợ chồng thật sự sao?

Tân Mi hứng trí bừng bừng lăn tới lăn lui dưới cánh của Thu Nguyệt, trong lòng nàng xuân tình phấp phới, dần dần chìm vào mộng đẹp.

Lục Thiên Kiều kéo màn cửa lại, hơi giương mắt nhìn lên, hắn thấy Lệ Mẫn và Lệ Diêm đang đứng trước mặt mình, ánh mắt hai người bọn họ lúc đầu vô cùng mừng rỡ, nhưng sau lại phức tạp, và có chút phân vân.

Đôi mắt vẫn là màu đỏ, chứng minh sức mạnh vẫn chưa thức tỉnh hoàn toàn, nhưng chỉ có một điều tốt duy nhất là thiếu gia vẫn còn sống. Chuyện này cũng đã xảy ra rồi, chỉ là loại người cao ngạo như phu nhân làm sao chấp nhận được đây? Bà thậm chí đã đặc biệt dành ra một ngày chạy tới đây chờ kết quả thức tỉnh của thiếu gia, theo hiểu biết của hai người bọn họ về tính cách của Lệ Triều Ương, phu nhân thà rằng con trai mình chết đi cũng không muốn hắn trọn đời làm thứ phế vật vô dụng.

Hai tên chiến quỷ lặng lẽ không nói gì nhường đường cho hắn, trơ mắt nhìn hắn gõ cửa chiếc xe ngựa trắng như tuyết.

Cửa xe bị đẩy ra, một cơn gió lạnh ập thẳng vào mặt, Lục Thiên Kiều hơi sững sờ, hắn nhìn thấy không gian trong xe vốn chật hẹp, nhưng giờ đây nó lại là một vùng băng tuyết lạnh lẽo, gió thổi lạnh thấu xương, trong đó có một cái sân nhỏ hoàn toàn tách biệt với khung cảnh xung quanh.

Thứ pháp thuật này được gọi là Tụ lý càn khôn, Lục Thiên Kiều cũng không lạ lẫm gì, phép thuật trên túi Càn khôn của hắn cũng giống y như cái này. Trong một không gian hẹp mở ra một vùng trời rộng rãi, mới mẻ, là pháp thuật các tiên nhân hay dùng.

Lệ Triều Ương cũng không ngủ như Lệ Mẫn nói, chẳng những không ngủ mà trong tay bà còn đang nắm chặt một cây Phương Thiên kích rất lớn, trên trán nhễ nhại mồ hôi. Mảnh sân bà đang đứng đầy ngập tuyết phủ, tất cả cây cối và cả đình đài, lầu gác lúc này đều hóa thành một đống đổ nát … bà đang luyện công, những chiến quỷ mạnh mẽ như bà, không bao giờ có một phút giây lơi lỏng nào cả.

Lệ Triều Ương với tay lấy chiếc áo khoác trắng như tuyết đặt ở một bên lên, bà chậm rãi khoác áo lên vai, quay đầu lại, nhẹ nhàng thổi một hơi vào đống đổ nát, chỉ trong nháy mắt chúng đã khôi phục lại hình dáng ban đầu. Mái nhà nhọn và thẳng tắp hướng thẳng lên trời, đó chính là dạng kiến trúc nguyên bản của bộ tộc chiến quỷ sống ở vùng cực tây. Bà ngồi một mình trong đình nhỏ, cất tiếng : “Tới đây ngồi đi.”

Lục Thiên Kiều ngồi đối diện bà, sau khi đôi con ngươi đen nhánh của bà nhìn thấy đôi mắt đỏ ửng của hắn, trong phút chốc đôi mắt bà hóa thành màu đỏ tươi như sắc máu.

“Ngươi thất bại rồi.” Lệ Triều Ương bình tĩnh nhìn hắn chằm chằm: “Là kết quả đang thức tỉnh được phân nửa lại bị người ta phá ngang, là con nhóc kia làm hỏng chuyện.”

“Không liên quan đến nàng. Nguyên nhân chủ yếu là do con.”

“Những lý do nhàm chán đó ta không muốn nghe. Chiến quỷ thức tỉnh thất bại, sống như thế là sỉ nhục, huống chi ngươi lại là con trai của Lệ Triều Ương ta.”

Lục Thiên Kiều lặng lẽ nhìn bà, vẻ mặt hắn không vui cũng không buồn, thật lâu, thật lâu sau mới nói: “Có phải sỉ nhục hay không thì phải xem người đó sống ra sao chứ không phải chết thế nào.”

Phương Thiên kích khổng lồ rít lên trong làn gió rét phóng thẳng đến, nó không chút nể tình đâm thẳng đến ngực Lục Thiên Kiều. Lục Thiên Kiều nhanh chóng bắt lấy mũi kích, hai người đối chọi ngay trên Phương Thiên kích.

“… Tiến bộ hơn lúc trước một chút rồi.” Lệ Triều Ương lạnh lùng nói: “Nhưng như thế vẫn chưa đủ đâu.”

Bà dùng sức đẩy một cái, hắn và Phương Thiên kích cùng bị đánh bật ra, đập mạnh vào lớp băng tuyết thật dày.

“Uổng công ngươi mang danh là chiến quỷ, nhưng lại không có sức mạnh của chiến quỷ, giờ ngươi lại còn nói với ta muốn sống sót một cách trơ trẽn nhục nhã! Ngươi muốn làm ta thấy bị sỉ nhục đến mức nào đây?!”

Bà bước lên trước, đột nhiên Phương Thiên kích bất ngờ phóng tới, mũi kích lao thẳng về phía bà, Lệ Triều Ương không kịp tránh né, mái tóc dài đẹp đẽ của bà bị cắt mất một lọn, nhẹ nhàng rơi xuống nền tuyết.

Lục Thiên Kiều nửa ngồi ở trước mặt bà, ngửa đầu nhìn bà, cất tiếng điềm tĩnh: “Con sẽ sống.”

Lệ Triều Ương cười lạnh lùng: “Ngươi có thể sống! Nhưng từ nay ngươi không phải là con trai của Lệ Triều Ương ta nữa! Còn con nhóc kia đã phạm lỗi quá lớn, bộ tộc chiến quỷ không thể tha thứ cho nó!”

Phương Thiên Kích tỏa ra một luồng ánh sáng chói mắt, mũi kích như luồng sóng dữ gầm gào lao lên.

***

Lục Thiên Kiều đi vào trong gần nửa canh giờ mà chưa ra, hai tên chiến quỷ hóng hớt bên ngoài có chút sốt ruột, Lệ Diêm thở dài: “Phu nhân sẽ không giết thiếu gia thật chứ?”

“Ta đoán rằng, phu nhân muốn giết Tân tiểu thư hơn.”

Lệ Mẫn quay đầu lại nhìn vào một cái lều trại, chiếc lều yếu ớt mỏng manh này, phu nhân chỉ cần dùng một đầu ngón tay là có thể xé nó tơi tả, cũng tiện tay biến người đang ngủ trong kia thành thịt vụn …

“Ta thấy thiếu gia hình như rất thích Tân tiểu thư, nếu để tiểu thư chết, chỉ sợ rằng thiếu gia thà rằng mình chết đi còn hơn.”

Lỗ tai chiến quỷ của bọn họ thật sự quá thính, những chuyện xảy ra trong lều nãy giờ, họ đều vểnh tai nghe tường tận không bỏ sót một chi tiết nào… Khụ, khụ, đây không thể xem là bọn họ cố ý nghe lén, dù sao cũng là tiếng nói chuyện lọt thẳng vào tai họ, bọn họ nghe quang minh chính đại mà.

“Tuy phu nhân chưa từng nói ra miệng, nhưng trong lòng người vẫn luôn hy vọng thiếu gia có thể thức tỉnh thành công, vì bộ tộc chiến quỷ kéo dài loại huyết mạch mạnh mẽ của giống nòi. Lần này thiếu gia không thể thức tỉnh thành công, nguyên nhân chính không phải do thiếu gia mà là do Tân tiểu thư phá đám… Ưm, tóm lại theo ta lần này cô ta tiêu rồi.”

Lời Lệ Mẫn còn chưa dứt, chợt nghe một tiếng vang thật lớn, chiếc xe ngựa trắng như tuyết trong chốc lát bị xé tan nát thành gỗ vụn, hai bóng người như ma như quỷ vọt nhanh ra, đâm thẳng vào một chiếc lều trại cạnh bên, chiếc lều vô tội trong nháy mắt biến thành vải vụn rơi lả tả trong gió.

“…Đại ca, huynh nói đúng rồi.” Lệ Diêm bùi ngùi nhìn hai chiến quỷ đang đánh đến long trời lở đất, nói: “Quả nhiên là phu nhân muốn giết Tân tiểu thư, chúng ta nên tìm một góc nào đó trốn bão thì hơn.”

Hai người bọn họ tìm một chỗ hẻo lánh, an toàn hơn, cùng nhau ngồi chồm hổm, ngóc đầu hóng xem kết quả cuộc chiến của hai mẹ con.

Giữa không trung vang lên một tiếng rít sắc nhọn, Phương Thiên kích bị ném lên trên cao, tản ra một vùng sáng lóa mắt, nhắm vào Tân Mi đang nằm ngủ thẳng cẳng trong lều, thế tới như sấm sét.

Đột nhiên, một chiếc trường tiên màu đen vung vội ra, mạnh mẽ bắt được Phương Thiên kích đang lao đến. Khóe miệng Lục Thiên Kiều chảy ra một vệt máu, nhíu mày gọi một tiếng: “Mẹ.”

Lệ Triều Ương lạnh lùng nói: “Ngươi chết, thì nó sống. Nếu nó sống, ngươi nhất định phải chết.”

“Mẹ à, giận cá chém thớt cũng không có ý nghĩa gì.”

“Roẹt” một tiếng, Phương Thiên kích đánh thẳng vào chiếc lều, đỉnh lều trong nháy mắt bị đánh rớt ra, ở bên trong là một người một chim vẫn đang ngủ như chết chả biết đến trời trăng mây nước là gì, cũng hoàn toàn không phát hiện ra bên ngoài đang đánh đến nghiêng trời lệch đất.

Chiến quỷ với sức mạnh chưa thức tỉnh hết không có cách nào đối chọi lại với sự công kích như sóng lớn của một Lệ Triều Ương đang nổi điên, cây roi dài vang lên tiếng đứt gãy, Lục Thiên Kiều vứt luôn roi, chạy tới ôm chặt lấy Tân Mi vào lòng, đặt nàng dưới thân mà che chở bảo vệ.

Phương Thiên kích dừng lại sau lưng hắn ba tấc, máu trên người hắn chảy xuống nhuộm đỏ quần áo của Tân Mi. Nàng vẫn ngủ ngon lành, không biết đang lẩm bẩm cái gì, vẻ mặt không chút ưu sầu.

Lệ Triều Ương lẳng lặng nhìn hắn, lúc này hắn cũng không nhìn bà, chỉ cúi thấp đầu, lặng yên che chở cho cô gái đang ngủ say dưới thân mình.

Tình cảnh này có chút thân thuộc … Bà bỗng nhớ lại rất nhiều năm trước, mình cũng từng liều lĩnh đi theo một người đàn ông và cũng bị các vị trưởng bối trong tộc đuổi giết. Năm đó bà cũng từng dùng thân thể mình để bảo vệ người kia, lúc đó bà vẫn chưa từng nói với người đó một tiếng yêu nào cả, mà bà đã sẵn sàng trả giá bằng cả sinh mệnh của mình.

Đoạn tình cảm ấy không dễ gì dùng lời mà nói rõ được, không phải ai cũng có thể hiểu. Tất cả mọi thứ lúc ấy đều làm rung động lòng người, chiến quỷ bọn họ sẽ không bao giờ nói những lời ngọt ngào và mỹ lệ. Bọn họ chỉ biết đánh đổi lấy tình yêu bằng tính mệnh hoặc máu tươi, chỉ biết âm thầm che chở, dõi theo người ấy từ phía sau.

Chiến quỷ chỉ có duy nhất một cách yêu đương rất vụng về, ngốc nghếch ấy.

… Nhưng người đó, đã không hiểu được chuyện này, vẫn luôn nghi ngờ tình yêu của bà, đến lúc chết đi người đó cũng không hề thanh thản.

Bỗng nhiên bà lại nhớ đến ánh mắt trong suốt không chút hoảng sợ của tiểu cô nương kia, con bé đã không chút do dự nói với bà: “Con sẽ ở bên chàng.”

Con bé ấy hiểu được ư?

Lệ Triều Ương chậm chạp thu Phương Thiên kích lại.

“Thiên Kiều, đây là lần duy nhất và cuối cùng ta nhường nhịn ngươi.” Bà xoay người bước đi: “Ta không muốn thấy nó nữa, nếu lần sau ta còn gặp nó, ta sẽ giết nó mà không cần suy xét.”

Chiếc xe ngựa trắng như tuyết đã bị hai người xé thành mảnh vụn, bà nhảy lên lưng Khiếu Phong Ly, quát một tiếng, con linh thú đen thui phóng đi như sấm sét, nhanh đến đáng ngạc nhiên, chỉ trong nháy mắt bóng dáng một người một ngựa đã biến mất hẳn.

Lệ Mẫn, Lệ Diêm thở phào một hơi, bước tới trước mặt Lục Thiên Kiều, đồng loạt thở dài: “Thiếu gia à, người vẫn nên tiếp tục làm Phiêu kỵ tướng quân đi, lập một vài chiến công, như vậy tâm trạng của phu nhân sẽ thoải mái hơn một chút. Những năm gần đây Hồ tộc ngày càng lớn mạnh, vẫn luôn tìm tới khiêu khích chúng ta, người trong tộc chúng ta lại ngày càng ít ỏi, yếu đuối, phu nhân cứ mãi lo lắng, lần này người lại không thể thức tỉnh thành công, chắc chắn phu nhân sẽ rất đau lòng. Người rảnh rỗi thì nhớ về thăm nhà một chuyến … À, người đừng nên đem Tân tiểu thư theo, để tránh cho phu nhân lại nổi điên.”

Hai người không dám nấn ná, mỗi người tự nhảy lên lưng linh thú của mình chạy theo Lệ Triều Ương.

***

Lúc Tân Mi tỉnh lại, trời đã xẩm tối, nàng được người khác ôm đến một cái lều tinh tươm hơn, nguyên vẹn hơn, lại còn ngủ trên một chiếc giường rất mềm mại.

Tân Mi xoay người lại thì thấy Lục Thiên Kiều đang ngồi cạnh mình, hắn đã thay y phục, một bàn tay của hắn đang kéo chăn đắp cho nàng, cúi đầu yên lặng ngắm nhìn nàng.

Nàng cười hì hì, lủi đầu vào lòng hắn, lờ đờ hỏi hắn: “Lục Thiên Kiều, chàng muốn nói với em chuyện tốt gì thế? Bây giờ em tỉnh rồi, chàng nói luôn đi.”

Khóe mắt hắn dường như thoáng hiện ý cười, muốn nói, rồi lại có chút ngượng ngùng, đắn đo một lúc rất lâu, mới chậm chạp nói: “Mẹ ta đi rồi, lúc đó em lại ngủ, bà không thể nói lời tạm biệt với em.”

“Chắc chắn bà không vui vẻ gì khi nhìn thấy mặt em đâu.” Tân Mi bỗng nhớ đến đôi mắt đỏ rực mà lạnh lẽo đó, dù bà có cố kiềm chế đi chăng nữa, nhưng ngay cả kẻ đần cũng cảm nhận được sát khí trên người bà: “Em là đứa con dâu tội nghiệp bị mẹ chồng ghét bỏ.”

Lục Thiên Kiều mỉm cười: “Em vẫn chưa được coi là con dâu… Tính ra em vẫn chưa được gả cho ta, chúng ta vẫn chưa bái thiên địa, cũng chưa từng uống rượu giao bôi.”

Hở, có ý gì đây? Tân Mi ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn hắn.

Hắn quay đầu đi, có chút thẹn thùng, tai hắn lại dần dần đỏ lên: “Ta muốn nói… em có muốn… muốn thành hôn lại không?”

Tân Mi sửng sốt hết nửa ngày, ngẹo cổ đắn đo từng câu từng chữ hắn nói, bỗng nhiên nàng như bừng tỉnh, trợn trừng mắt, miệng cũng càng ngày càng há to hơn, run rẩy duỗi một ngón tay chỉ thẳng vào hắn, mất cả nửa buổi cũng không nói được một lời.

“Em có đồng ý gả cho ta không?” Hắn nắm lấy tay nàng, nắm thật chặt.

Nàng giật mình một lúc lâu, rốt cuộc mới nghiêm trang, cất lời vô cùng chân thành: “Lục Thiên Kiều, em nghĩ rằng giờ là lúc chúng ta phải động phòng hoa chúc.”