Cặp Đôi Nồng Cháy

Chương 44: Cả đời không bao giờ buông tay




Bầu trời về đêm đen huyền ảo, vầng trăng trôi đi theo thời gian, khuất dần nơi khóe mắt.

Lâm Sơ Nguyệt tựa vào lòng Ngụy Ngự Thành, cô cúi đầu xuống rồi thay đổi góc nhìn để tìm trăng. Sợi tóc lòa xòa khiến người ta ngưa ngứa, ngón tay anh quấn lấy tóc cô đùa nghịch, cứ buông lơi rồi siết chặt hệt như tần suất của động tác vừa qua.

“Vẫn cúi đầu?” Anh cố tình xuyên tạc: “Giọng tốt hơn rồi đúng không?”

Cô nhéo cánh tay anh: “Tên khốn.”

Anh lấy áo mình khoác lên người cô rồi đứng dậy tìm quần. Hang động chật hẹp nên khá bất tiện với một người cao như anh. Anh phải khom người nên những đường nét trên lưng anh đã được phô bày hết thảy. Ánh mắt cô chẳng thèm giấu giếm mà cứ thế lia khắp cơ thể anh, cuối cùng cũng ngừng bên eo anh: “Ngụy Ngự Thành, anh có hõm Apollo (*).”

(*) Hõm Apollo còn được gọi là lúm đồng tiền phía sau. Nó dùng thuật ngữ dùng chỉ hai điểm lún sâu, rõ và cân xứng nằm ở vị trí hai bên thắt lưng. Là đoạn khớp nối giữa các vùng kể từ xương chậu.

Vai rộng eo hẹp, tỉ lệ vô cùng cân xứng.

Anh mặc quần vào rồi bình tĩnh hỏi: “Người có hõm Apollo thì sao? Sinh lí mạnh à?”

Cô bỗng chốc không nói nên lời, anh chả ra cái thể thống gì cả: “Giống trên mặt có má lúm đồng tiền ý, trông rất xinh, rất đặc biệt.”

“Ừ, muốn khen anh cực kì đẹp trai thì cứ nói thẳng ra.” Ánh mắt anh nhìn cô như muốn thiêu rụi người cô: “Thêm cả việc dễ xài lắm đúng không?”

Cô ném áo khoác vào người anh: “Đừng nói nữa, mặc quần áo vào.”

Anh bật cười, bước đến bên cô, kéo cô vào lòng mình: “Đừng nhúc nhích, đứng ở đây ngắm được trăng đấy.”

Cô hướng mắt về nơi xa xa, đúng là thấy được bóng trăng đã dịch phía tây, giờ phút này đang ẩn hiện sau vòm cây trong rừng với những ánh sao lấp lánh và màn sương mịt mùng vây quanh. Trăng sáng như tuyết, gió trời lồng lộng thổi khắp núi rừng. Hang động ấm áp tựa như đang đặt mình trước ngưỡng cửa đầu hạ.

Cô hỏi một cách bất ngờ: “Sắp đến sinh nhật anh rồi đúng không?”

Anh khẽ đáp: “Không biết.”

“Chung Diễn sẽ nhớ giúp anh.”

“Thằng bé toàn thích làm mấy chuyện đâu đâu.” Tuy buông lời chê bai nhưng giọng anh vẫn rất đỗi êm dịu. Cậu nhóc có tâm như vậy thì chắc chắn không phải người bạc bẽo. Đây cũng là điều khiến anh yên lòng.

Nhắc đến Chung Diễn là nhắc đến chuyện cậu tổ chức sinh nhật cho cô. Anh đã thắc mắc từ lâu: “Vì sao em không ăn sinh nhật bao giờ?”

“Không thích.” Cô trả lời nhanh hơn.

Trong phút chốc, anh nói rằng: “Nếu em không muốn nói thì không cần đâu.”

Cô nuốt nước bọt, thời gian chầm chậm chảy trôi nhưng cổ họng cô còn đau rát hơn vừa rồi. Cô mím môi: “Không gì không thể nói được. Thật ra nó cũng có liên quan đến mẹ em.”

Im lặng thoáng qua, ánh mắt cô dời khỏi bóng trăng, cô thủ thỉ: “Năm đó mẹ em không muốn sinh em. Mẹ uống rượu suốt ngày đến tận lúc phát hiện mình mang thai nhưng vẫn không muốn đến bệnh viện mà còn nhờ người ta mua thuốc phá thai về cho mình. Ai ngờ em lại kiên cường quá, thuốc không đánh chết em được.”

Anh ngớ người, từ từ cúi đầu nhìn cô. Khuôn mặt cô nhỏ nhắn, trông lại càng thêm non trẻ khi nép vào cánh tay anh. Hàng mi dài che khuất đôi mắt nên không thấy được cảm xúc trong cô hiện giờ.

“Sau đó bố em biết thì giận um lên, bố em rất hiền nhưng đó là lần đầu tiên bố muốn lấy mạng đổi mạng với người khác làm mẹ em phát khiếp, không còn cách nào khác nên đành phải sinh em ra.” Cô khịt mũi: “Chắc đó là lí do mà mẹ không bao giờ thương em.”

Tân Mạn Châu là kiểu người hoan lạc đủ rồi thì sẽ tìm người tử tế để gánh giùm mình. Đi làm ở Quảng Đông rồi quay về kết hôn với Lâm Chí Nghiệp chất phác thật thà. Kết hôn được nửa năm nhưng cả hai vẫn khách sáo với nhau như khách. Có lẽ vì cái tính bay nhảy nó đã ăn sâu vào máu bà nên bà muốn kiếm thêm nhiều tiền, say đắm những chốn xa hoa trụy lạc, đam mê theo đuổi kích thích cháy bỏng. Bà lại bắt đầu buông mình nơi sắc dục, kết phái với những kẻ không đâu. Hôm nay bàn chuyện làm ăn với ông sếp này rồi mai lại đến bar với những bà vợ giàu có khác.

Ngày Lâm Sơ Nguyệt chào đời, câu đầu tiên mà bà cất lên sau khi sinh ấy là: “Cuối cùng thì cũng bỏ được cái bụng mỡ này, không phải đeo đai buộc bụng nữa rồi.”

Vì theo đuổi cái đẹp nên thời kì mang thai bà vẫn luôn nghĩ đủ mọi cách để khiến bụng mình bé lại.

Mỗi lần đến sinh nhật cô thì bà lại giở cái giọng khinh người, bảo hồi trước mẹ không định sinh mày đâu nhưng thằng bố mất dạy của mày lôi dao ra đe dọa khiến mẹ bó tay mới phải đẻ mày đấy.

Lúc tâm trạng tốt thì cũng chỉ bỉ bôi cay nghiệt nhưng lúc tâm trạng tụt dốc thì chua ngoa, nhục mạ cùng những trận đòn roi không biết điểm dừng và những lời chửi rủa không hồi kết.

“Mẹ lấy sinh nhật của em ra để nhắc nhở em rằng sự tồn tại của em nó tồi tệ đến mức nào. Từ khi em có nhận thức thì em đã cực kì sợ sinh nhật rồi, cứ đến 0 giờ thì mẹ sẽ mở cửa bước vào rồi mỉa mai, khóc lóc kể lể ra cuộc đời mẹ bất hạnh làm sao.”

Cô chớp mắt, hướng về một chốn xa xăm.

Cô đã bộc bạch hết những đớn đau trong đời và bao vết sẹo của quá khứ bằng chất giọng quá đỗi bình thản. Sau khắc lặng im, cô ngoảnh mặt nhìn về phía anh, đôi mắt cô ươn ướt như một bé cún đáng thương bị hành hạ nhưng không dám vùng lên chống trả.

“Ngụy Ngự Thành, em từng tự tử rồi.”

Anh bỗng hối hận tốt cùng, hối hận vì đã hỏi cô như vậy. Anh vòng tay qua ôm cô vào lòng, đè lên gáy cô để gương mặt cô áp sát vào lồng ngực mình, để cô cảm nhận được hơi ấm và nhịp tim dồn dập của anh.

“Suỵt, không nói nữa.” Anh vỗ nhẹ lên tấm lưng người con gái: “Tất cả đã qua rồi.”

“Anh muốn nghe chuyện còn gì, không sao đâu, để em kể hết.” Cô khẽ thở dài: “Năm em 7 tuổi, mẹ em sang Mỹ với người ta, bảo qua đó ăn nên làm ra nhưng rồi lại biệt tăm. Chưa được hai năm thì bố em mất vì tai nạn giao thông. Người gây tai nạn bồi thường tiền, em dựa vào số tiền đó để trang trải cuộc sống rồi thi lên đại học. Năm em 20 thì mẹ dẫn Lâm Dư Tinh về.”

Cô ngẩng mặt lên: “Anh biết vì sao em phải học Tâm lý học không?”

Nhìn nhau chừng hai giây rồi anh đáp: “Anh biết.”

Vì muốn sống thật an nhiên.

Cô tựa như cỏ dại ráng sức sinh trưởng trong kẽ hở âm u mịt mù, dù băng qua bao bão táp mưa sa nhưng vẫn hướng về phía mặt trời rồi cố gắng lớn lên.

Chỉ trong một giây, Ngụy Ngự Thành đã đưa ra quyết định đời mình.

Cả đời anh sẽ không bao giờ buông tay người con gái này.

Hơi ấm còn sót lại trong hang động dần dần cạn kiệt trong đêm sâu nên hai người quay về. Khi đi, Lâm Sơ Nguyệt là người dẫn đường còn lúc về, cô bước từ từ ở phía sau, thì thầm yêu cầu anh: “Đi chậm thôi được không?”

Anh nói một cách đứng đắn: “Chậm thì sao cho em tạo ra suối được?”

Ghiền đu đưa rồi đúng không?

Cô ra vẻ tội nghiệp níu lấy tay anh: “Chân em nhũn ra rồi.”

Anh mỉm cười, ngồi xuống trước mặt cô: “Lên đi, anh cõng em.”

Đường xuống núi trắc trở nhưng anh vẫn đi vững vàng. Cô quặp anh: “Chủ tịch sắp 36 rồi nhỉ?”

Anh biết cô có ý gì nhưng vẫn thở đều đều rồi nhẹ nhàng trả lời: “Ừ, 36 thì cũng làm chân em nhũn ra được.”

“…”

“Cô Lâm 26 rồi nhỉ?”

Tự dưng cô thấy có một cái bẫy đang chực chờ nên im thin thít không nói gì.

Anh xốc cô lên: “26 tuổi đã để anh phải cõng, đến 36 thì chắc phải khiêng bằng cáng.”

“…”

“Còn một câu hỏi nữa.” Cô vội lảng sang chuyện khác: “Sao anh lại hỏi Lý Tư Văn bao cao su thế?”

“Vì kích cỡ hao hao nhau.”

“Anh còn biết cả kích cỡ của thư kí Lý?”

“Thư kí hành chính số một của tập đoàn Hối Trung không có chuyện riêng tư.” Anh nói nghiêm túc: “Tính cả người yêu và một tuần mấy lần.”

“…”

Anh dẫn cô về nhà trọ rồi mới lái xe về nhà nghỉ. Chuyến bay về Minh Châu khởi hành vào ban chiều nên sáng ra, nhân viên của Hối Trung đã ghé qua công trình. Tổ xóa đói giảm nghèo vô cùng nhiệt tình, giữ mọi người ở lại ăn trưa. Đúng lúc ấy Lâm Sơ Nguyệt đi làm về, bỗng thấy Lý Tư Văn đang ăn cơm ở ngoài thì nhớ đến lời Ngụy Ngự Thành nói đêm qua nên đột nhiên có cảm giác xấu hổ.

“Cô Lâm.” Anh chào hỏi nhã nhặn.

“Thư kí Lý.”

Anh giật mình: “Cô bị cảm à? Sao giọng lại khàn thế này?”

Mục Thanh ở sau lưng tiện đường trả lời: “Không cảm sao được, đêm muộn em ấy mới về mà, chắc cũng phải hơn 12 giờ đấy?”

Lý Tư Văn sực hiểu, qua mãi khuya chủ tịch cũng mới về nhà nghỉ, ừm, trùng hợp thật.

Đến khi trời sẩm tối thì máy bay mới hạ cánh xuống sân bay Minh Châu, những tòa nhà chọc trời sáng rực ánh đèn, chẳng rõ được giờ là đêm hay ngày. Ngụy Ngự Thành là hành khách cuối cùng ra khỏi máy bay, anh cúi đầu gửi tin nhắn cho Lâm Sơ Nguyệt.

Thị trấn Nam Thanh xa xôi dần chìm vào giấc ngủ, những ngọn đèn tỏa ra từ các ngôi nhà cũng ngày càng thưa thớt, thi thoảng mới thấy ánh sáng chập chờn ở đâu đó. Nếu lia máy ảnh ra xa thì thôn quê hệt như viên ngọc bích được bao phủ bởi lớp bụi đời.

Wei: An toàn rồi.

Nguyệt: Ừ, anh ngủ ngon.



Dường như cuộc sống không có gì thay đổi, hai người đều bận song cũng chẳng thấy nhạt nhẽo chút nào. Với địa vị của Ngụy Ngự Thành thì đã quá khó để tán tỉnh gái trẻ, mà nghe thôi cũng đã thấy biến thái rồi. Cả hai bù đắp cho nhau, mang đến cảm giác vô cùng cân bằng. Xem ra kể từ đêm trong rừng cây ấy, Lâm Sơ Nguyệt đã mò được nước cờ của anh.

Anh không thích gọi điện mà thường thì anh sẽ gọi thẳng video cho cô. Một sẽ là cảnh anh mặc quần áo xộc xệch nằm trên giường, hai là cảnh vừa tắm xong, đang mặc áo tắm trông rõ uể oải. Tóm lại thì chẳng có cảnh tượng bình thường nào cả. Có lần anh còn gắt hơn, ở ngay trong bồn tắm gọi điện cho cô.

Tối đó xảy ra chuyện nên phải mở họp tạm thời. Cô ngồi ở hàng sau vội vàng tắt video rồi phát rồ lên nhắn tin cho anh: Em đang họp!

Ngụy Ngự Thành: Anh đang tắm.

Cô: Thế thì cứ ngâm mình đi.

Im lặng.

Năm phút sau, điện thoại lại rung lên.

Anh: Tay tê quá.

Cô không hiểu anh đang nhắn gì nên gửi đến dấu “?”.

Anh: Không ra được.

Lưng cô bỗng cứng đờ, khoảnh khắc ấy mặt cô đỏ như gấc. Đúng lúc đó có cô gái trẻ sát lại bên cô: “Nãy thư kí Tiểu Cường nói gì thế?”

Cô ngồi thẳng người, tắt điện thoại khiến cô gái giật mình suýt thì lùi bước, còn tưởng cô là người khó gần.

Với cánh đàn ông, dâm một lần thôi là đủ rồi, đủ để khiến người ta phải khắc cốt ghi tâm.



Mấy ngày sau, Lâm Sơ Nguyệt và Mục Thanh tham gia lễ khánh thành thư viện. Đây là thư viện đầu tiên ở thị trấn, được xây dựng vô cùng to đẹp khang trang. Ngày hôm đó xuất hiện rất nhiều các phương tiện truyền thông đến đưa tin, huyện Nam Thanh cũng nhân cơ hội để quảng bá địa phương. Sự kiện không chỉ mời các nhà lãnh đạo cấp cao mà còn mời các doanh nhân đã tài trợ. Làm từ thiện vừa giữ được tiếng thơm vừa vui tai vui mắt.

Đến bữa trưa, các sếp ở tổ xóa đói giảm nghèo gọi hết cả anh và cô đến. Buổi tiệc được tổ chức ở nhà hàng, trong một căn phòng với hai chiếc bàn ăn. Mới đầu cô còn thấy bình thường nhưng đến nơi lại gặp phải Trần Cương.

Bước chân cô chậm lại, Mục Thanh nhìn theo ánh mắt cô, anh tưởng cô quên: “Kia là sếp Trần mà em gặp ở trường lần trước đấy. Ông ấy đã quyên góp 30 nghìn đầu sách, cũng chịu trách nhiệm về vật liệu xây dựng chủ chốt cho thư viện.”

Trần Cương được đón tiếp nồng hậu cũng bởi gã rất có tiếng ở địa phương, bao nhiêu người trong nhà hàng đã ra chào hỏi gã, tiếng cười giòn giã vang xa.

“Đi nào, bọn mình ra chào hỏi.”

Cô gọi anh lại: “Anh, em không muốn ăn lắm nên thôi không đi đâu.”

“Ơ?” Anh ngạc nhiên: “Thế cũng phải ăn chút gì đi chứ.”

“Thôi không cần đâu.” Cô mỉm cười: “Người ta cũng không biết em, thành ra lại ngại. Thế này đi, em đi dạo quanh đây chờ anh ăn xong rồi mình về.”

Mục Thanh cũng không thuyết phục cô nữa, anh gật đầu: “Thế không làm khó em nữa, em đi cẩn thận đấy, anh ăn xong ra tìm em sau.”

Thị trấn bao la như vậy đấy, chẳng có chốn nào cho mình giết thời gian được cả. Cô đi lòng vòng rồi quay về, ngồi ở sảnh bên ngoài phòng ăn để chờ.

Phỏng chừng bữa ăn cũng đã quá nửa, thi thoảng lại có người ra vào phòng ăn, cửa không đóng kín mà vẫn còn hé nên thi thoảng cũng nghe được tiếng người ta chuyện trò lẫn cười đùa bên trong.

Trần Cương ngồi đối diện cửa, rất nhiều người đến mời rượu gã nhưng gã cũng không từ chối mà còn cười hớn hở. Lâm Sơ Nguyệt nhìn mà phải cúi đầu cười khẩy, thấy nực cười làm sao. Thôi thì tha hương nơi đất khách, không nên lo chuyện bao đồng.

Chén chú chén anh nên tiếng nói chuyện cũng ồn ào hơn.

Mấy kẻ nịnh nọt Trần Cương đâu phải ít, lúc nào cũng phải hùa theo tâng bốc để người ta lâng lâng, tiếng cười ngả ngớn của gã cao chót vót. Rồi bất chợt, cô nghe thấy một cái quen thuộc.

Có người bảo: “Không phải tập đoàn Hối Trung ở Minh Châu muốn hợp tác với sếp Trần ư?”

Người khác xướng theo: “Muốn chớ, hồi đầu không biết tâng bốc sếp Trần kiểu gì mà đến cả chủ tịch tập đoàn còn đích thân ra mời sếp, gọi sếp là anh đấy. Thế chả phải muốn được sếp cung cấp vật liệu còn gì?”

Trần Cương cười giễu, vung đũa lên không trung: “Đừng nói nữa, đụng phải tiểu nhân rồi.”

“Không thể nào, tập đoàn niêm yết Hối Trung to vậy cơ mà.”

“Dân thành phố thì sang à? Mấy người nghĩ danh tiếng của Ngụy Ngự Thành trong ngành tốt lắm đúng không? Kẻ lật lọng, bội tình bạc nghĩa.” Gã uống rượu, có men say vào người nên giọng cũng oang oang: “Ngụy Ngự Thành chứ gì, chủ tịch chứ gì, đúng là thằng ngụy quân tử xảo quyệt chó chết!”

Chửi căng rồi đấy.

Mọi người trên bàn rượu không ai dám nói gì.

Gã vẫn còn ôm mối thù nên giờ càng bốc hỏa, chuyện lần trước ở Hối Trung khiến gã mất sạch danh tiếng: “Xin xỏ hợp tác với ông đây, ông lại chửi cho, người người sợ nó nhưng ông đây đếch sợ, thằng đó cũng không xứng được liếm giày cho ông…”

Cánh cửa bỗng mở toang, đâm sầm vào vách tường. Lâm Sơ Nguyệt đột nhiên xuất hiện, cô đứng nghiêm, gương mặt chẳng những không ánh vẻ chua xót mà cô còn cười mỉm. Có người nhận ra cô: “Ơ, cô Lâm?”

“Khéo quá! Qua đây ăn này, đây là sếp Trần.”

Nụ cười trên môi cô càng tươi hơn, cô thản nhiên đi về phía Trần Cương. Cô mang vẻ đẹp được người ta xưng là “hớp hồn cánh đàn ông”. Đôi mắt hạnh nhân đa tình, chiếc mũi nhỏ nhắn, thanh tú, môi cô không phải kiểu môi mỏng cứng đơ mà vô cùng đầy đặn, hồng hào. Một gương mặt quyến rũ nhưng lại điểm xuyết những nét ngây thơ. Mặc dù Trần Cương nhận ra cô nhưng gã là cái loại háo sắc trăm phần trăm nên thoạt thấy điệu bộ niềm nở của cô như vậy thì tưởng cô đến phỉnh nịnh lấy lòng mình.

“Chào sếp Trần, tôi đã hâm mộ ông từ lâu, đúng là tiếng tăm lừng lẫy quá.” Cô nghiêng đầu bật cười rồi nói một cách ung dung: “Đổi trắng thành đen, kiêu căng xấc xược, xấu xí ích kỉ đến tột cùng.”

Mọi người ngồi ở đây im lặng như tờ.

Mặt gã đỏ như gan lợn: “Cô, cô!”

“Sếp lắm thành tựu to lớn quá nên chắc đã quên mất một điều. Giờ tôi đến để nhắc cho ông hay.” Cô nói đều đều: “Năm ngoái ông đến tập đoàn Hối Trung để thương lượng chuyện hợp tác thì đã quấy rối tình dục nhân viên nữ ở cầu thang. Phải chăng sếp Trần quên hết những gì được viết trong văn bản luật sư rồi?”

Chỉ một câu nói đã khiến ai nấy sững sờ, mấy kẻ mời rượu xu nịnh cũng rụt vai, không dám thở hắt ra.

“Ngụy Ngự Thành là loại người thế nào cũng chưa tới lượt ông đánh giá đâu.” Cô cất đi nụ cười, để lại một gương mặt ngạo mạn và lạnh lùng: “Ông học cách làm người trước đi.”

Trần Cương thẹn quá hóa giận, giơ tay lên trong cơn say chuếnh choáng.

“Dừng tay!” Mục Thanh xông từ ngoài cửa vào, anh nhoài đến kìm chặt gã lên bàn: “Ông còn đánh phụ nữ à?!”

Khung cảnh bỗng trở nên náo loạn, gã ta đuối lí, suy nghĩ đầu tiên hiện trong đầu gã là phải đóng cửa không thì người ngoài sẽ biết hết tai tiếng của gã. Bao nhiêu người đến khuyên bảo, sự việc còn náo nhiệt hơn cả lễ khánh thành thư viện.

Kể ra Lâm Sơ Nguyệt cũng đã cạch mặt với Trần Cương rồi. Mục Thanh là người chính trực, đứng về phe cô vô điều kiện: “Dù đúng hay sai thì việc ông ta sẵn sàng giơ tay đánh phụ nữ đã chứng tỏ rằng ông ta không phải người ngay thẳng.”

“Cảm ơn anh nhiều.” Cô xin lỗi anh: “Đáng lẽ anh không phải dính vào chuyện này.”

“Gì vậy, hôm nay nếu không phải em thì anh vẫn sẽ vào ngăn thôi.” Anh nói: “Nhưng anh thấy hơi lạ, sao em lại giận thế? Đàn em, đây có phải phong cách của em đâu.”

Cô chỉ mỉm cười chứ không trả lời anh.

Buổi tối, Ngụy Ngự Thành gọi điện tới cho cô. Hôm nay vẫn còn rất đông nhân viên của Hối Trung ở Nam Thanh, chỉ cần thị trấn có hoạt động thì mọi người cũng sẽ tham gia. Mặc dù lúc đó phòng ăn đóng cửa, không nhiều người chứng kiến cho lắm nhưng sự việc đã truyền đến tai anh.

Trong điện thoại, hiếm khi nào anh lại yên lặng như thế này.

Tuy nhiên, Lâm Sơ Nguyệt đã phá tan lặng im bằng nụ cười của mình, cô bông đùa bằng lời hư hỏng: “Sao nào, đừng bảo với em là anh đang tắm nhé.”

Tiếng thở anh nặng nề hơn, anh chỉ thốt lên đúng một câu: “Đừng vì anh mà để ý đến những người không quan trọng.”

Song cô lại không đồng tình: “Người khác nói anh tệ hại làm em chối tai lắm. Ông ta không quan trọng nhưng anh thì khác.”

Lúc này, anh vừa mới tắm xong, điều hòa đang để nhiệt cao nên anh chỉ mặc mỗi áo tắm, chiếc áo lỏng lẻo phủ kín người. Nước hẵng còn đọng lại thành ra vẫn thấy được giọt nước đang lăn dài trên bộ ngực trần. Cộng thêm cả mái tóc ướt nên trông anh rặt vẻ cậu ấm phong lưu. Anh nghe cô nói như vậy thì khẽ cười nhưng cũng không hài lòng: “Thế anh là gì?”

Không gian bỗng chốc thinh lặng.

Mấy giây sau mới nghe thấy tiếng nói nhẹ nhàng của cô: “Ngụy Ngụy.”

Chung Diễn gõ cửa bước vào thì bỗng thấy cậu mình gác chân lên bàn sách, đã vậy còn nhìn điện thoại rồi cười tươi rói, đúng là một cảnh tượng hiếm lạ. Cậu vô thức muốn rời khỏi phòng nhưng chưa kịp đi thì anh đã cau có: “Không biết gõ cửa à?”

Cậu xoa đầu: “Cháu gõ rồi nhưng cậu có nghe đâu.”

Tâm trạng anh đang tốt nên không so đo với cậu.

Cậu ra ngồi phịch xuống sofa: “Cậu gọi cháu có việc gì thế?”

Anh đứng dậy, cởi áo ngủ rồi quấn chặt lại, bọc mình cho kín mít. Anh đi ra rót rượu ở quầy bar phía bên phải, nói mà không thèm ngẩng mặt lên: “Cháu ra nhìn đồ trên bàn xem thế nào.”

Cậu đứng dậy đi đến bàn đọc sách, quả nhiên thấy một túi giấy được gói ghém xinh xắn, mở ra xem thì toàn là son môi.

“Cậu, cháu không đổi giới tính.” Cậu thấy mình cần phải làm rõ vấn đề này.

Anh phục sát đất cái chỉ số IQ của cháu mình, không biết nó đi tu luyện ở đâu mà thành ra vậy.

“Cháu chọn ra xem có những thỏi nào màu đẹp.”

“?” Chung Diễn vỡ lẽ: “Cậu, cậu đi tặng người ta à?”

Anh ngầm thừa nhận.

Cậu ngạc nhiên: “Tặng con gái ạ?”

Anh không thể chịu được nữa: “Chọn đi.”

“Ồ!” Cậu không nghĩ ngợi nhiều, tự dưng lại đi đào hố chôn chính mình: “Này nhìn kiểu gì, son thì phải thử đúng không nhỉ?”

Anh tiếp lời: “Thế cháu thử đi.”

…?

Ở đây có đến mấy chục thỏi son, Chung Diễn thử đến rồ người. Nước da cậu trắng ngần, chuẩn kiểu cậu ấm được chiều chuộng nên từ khí chất đến vẻ ngoài cũng toát lên vẻ đẹp trai tột đỉnh. Ngụy Ngự Thành vẫn luôn thấy thằng bé đẹp trai quá mức nhưng thôi cũng ổn, tận dụng được đúng lúc.

Mới đầu cậu còn ngài ngại nhưng thử son mấy lần xong thì đã bung lụa hoàn toàn.

“Cậu, cái này cuỗm tim đàn ông luôn đấy, hợp cháu lắm đúng không?’

“Màu đất à? Hợp cháu quá thể!”

“Ế! Cái này đẹp đấy, hào quang tuôn trào luôn.” Cậu tạo dáng trước gương ở tủ quần áo, cầm nắp son lên nhìn thử, ừ màu son dành cho mấy mẹ.

Ngụy Ngự Thành nhắm mắt, không thể ngắm được nữa rồi. Chặng những vậy đêm đó anh còn gặp phải ác mộng.



Tháng tư của nhân gian ngào ngạt hương thơm, hoa đào trên núi cũng vừa nở rộ.

Ấy là bức vẽ chân thực về thị trấn Nam Thanh. Mưa xuân lất phất, gió trời cũng ấm lên, tựa như chỉ trong một đêm, cái lạnh đã đi tha hương cầu thực, cỏ cây hoa lá lẳng lặng bừng sức sống. Ruộng hoa cải đã chồi lên những nụ hoa, mẫu ruộng hướng đến ánh mặt trời đã ngả màu vàng nhạt. Những cánh đồng hoa cải vàng rộng thẳng cánh cò bay là khung cảnh đẹp nhất bởi chính sự bình dị mà nó mang lại.

Tổ xóa đói giảm nghèo đang có kế hoạch phát triển điểm tham quan nhằm thu hút khách du lịch ở các thị xã và thành phố lân cận. Mục Thanh có đầu óc nhanh nhạy, anh thường hay tổ chức các hoạt động ở trường cộng thêm cả vốn kinh nghiệm phong phú nên anh luôn ra tay giúp đỡ mọi người.

Lâm Sơ Nguyệt xong việc thì cũng sẽ đến địa điểm để xem qua. Chiều hôm ấy, điện thoại cô đổ chuông, ra là Chung Diễn gọi cho mình.

Cô tưởng Lâm Dư Tinh xảy ra chuyện nên tim bỗng thắt lại, vội vàng ấn nghe: “Tiểu Diễn?”

Giọng Chung Diễn hệt như tiếng sấm của mùa xuân, rền vang vô tận: “Cô Lâm, để em nói chị nghe chuyện này, em phát hiện cậu em có bí mật. Em cảm thấy cậu em đang thích ai rồi! Chuyện là thế này, chị nghe em nói hết đã. Em đã nhận ra cậu em cứ có gì không ổn từ lâu rồi, lúc nào cũng cầm điện thoại lên nhìn, có khi còn bật cười vô cớ cơ! Tối mấy hôm trước cậu còn bảo em thử son cho cậu. Chắc chắn là muốn tặng quà cho con gái rồi!”

Lòng cô chùng xuống, nín cười: “Thế em nghĩ như nào?”

“Em quạu! Em thấy cậu em yêu vào mà đánh mất bản thân! Chị nghĩ xem, chị thử nghĩ mà xem!” Bao câu nói cậu phải nín nhịn từ lâu giờ đã ồ ạt tuôn trào:

“Cô Lâm, trong lòng em thì thí sinh xuất sắc nhất để trở thành mợ em chính là chị. Nhưng cậu em đã vậy rồi thì em chẳng còn cách nào khác. Cô kia chắc chắn là gái chả ra gì, coi hành hạ cậu em thành cái kiểu gì rồi kia kìa. Tốt nhất đừng để cho em biết cô ta là ai, không thì em sẽ không đánh chết cô ta đâu, em chỉ đánh cho ả phải đi phẫu thuật thẩm mỹ thôi. Cô Lâm có tin không?!”

Người cô bỗng run bần bật, vội xoa mặt mình rồi đáp lời cậu bằng cái giọng yếu ớt: “… Tin.”

*