Cặp Đôi Nồng Cháy

Chương 37: Nhưng anh lại thích




Ngụy Ngự Thành không ở lại bệnh viện, truyền nước xong đã quay về Minh Châu Uyển.

Lý Tư Văn ngồi trong xe gọi mấy cuộc điện thoại, xử lí toàn bộ sự việc rồi ngoảnh đầu nói với anh: “Chú Trương lái xe đi sửa, cũng đã chào hỏi bên kia rồi nên cứ hành động theo quy tắc. Tạm giam anh ta vài ngày, thu hồi bằng lái. Mấy năm sau cũng đừng nghĩ đến việc lái xe.”

Sẽ xử lí nghiêm nhưng Ngụy Ngự Thành không truy cứu trách nhiệm hình sự.

“Tôi vẫn đang tra những chuyện còn lại nhưng có lẽ sẽ dây mơ rễ má đến cô Lâm.” Lời Lý Tư Văn nói mang theo ẩn ý, thực ra anh là đang thăm dò xem còn điều tra nữa không?”

Ngụy Ngự Thành đáp: “Điều tra.”

Lý Tư Văn làm việc rất hiệu quả, ngay sáng sớm đã mang tin tức về cho anh.

“Đây là điều anh muốn biết nhất, ba năm trước cô ấy bị thu hồi giấy phép lao động vì bị người trị liệu tâm lý tố cáo cô ấy quyến rũ anh ta, khiến anh ta nảy sinh tình cảm quyến luyến.” Anh nói tiếp: “Dựa vào những điều mà tôi tìm hiểu được thì dường như cô ấy không liên quan gì đến anh trai.”

Ngụy Ngự Thành: “Người kia thì sao?”

“Mất tích rồi.” Lý Tư Văn đáp: “Hai năm trước đã trốn khỏi bệnh viện tâm thần, đến giờ vẫn không rõ tung tích.”

Anh hút thuốc trong sự trầm lặng.

Tâm trí anh bây giờ đây chỉ hiện hữu một suy nghĩ. Quá khứ xa xưa kia, Lâm Sơ Nguyệt đã đớn đau đến nhường nào?

“Tôi sẽ sắp xếp người đến thương lượng với Lý Thặng, nhìn vẻ ngoài thì anh ta chỉ là một gã tham tiền.” Lý Tư Văn nói: “Đến khi anh ta hết thời hạn tạm giam, tôi sẽ tiếp tục xử lí.”

Nếu gã là kẻ ăn không ngồi rồi, đắp tiền đã mua chuộc được thì chẳng đáng để nhắc đến

Anh dập tàn thuốc: “Giải quyết cho ổn thỏa.”

Ngày hôm sau, hết thảy trở về trạng thái bình thường.

Lâm Sơ Nguyệt đi làm đúng giờ, không hề có biểu hiện khác thường. Buổi sáng cô đã nhắn tin cho Ngụy Ngự Thành bảo sẽ đến gặp anh sau giờ làm, sau ấy anh đã nhắn lại một chữ “Được.”

Chu Tố đi đến đưa sữa cho cô, dò hỏi: “Cô có nghe nói hôm qua chủ tịch bị tai nạn xe không?”

Cô đáp lại: “Có.”

Chu Tố không nghi ngờ gì cô mà chỉ buông lời thở dài: “May mà người không bị làm sao.”

Cô cúi đầu giấu đi nụ cười, thì thầm: “Ừm, may mà không sao.”

11 giờ, Hạ Sơ nhắn wechat cho cô: [ảnh] [ảnh] Hôm nay nấu sườn xào chua ngọt cho em trai!

Nguyệt: Hay cậu kho sườn đi, món đó dễ hơn đấy.

Hạ: [đấm] [đấm]

“Chị em không tin tài năng nấu nướng của chị.” Trong bếp, Hạ Sơ năng nổ hơn gấp bội: “Tinh Nhi, quay video giúp chị, chúng ta phải chứng minh cho cô ta thấy.”

Lâm Dư Tinh ngoan ngoãn làm theo: “Chị Hạ Hạ, em sẽ làm nổi bật khuôn mặt xinh đẹp của chị, chị cứ yên tâm. Mà chị rảnh thật ạ? Ở cạnh em mấy ngày rồi đó.”

“Chị có bận đâu mà, chị sợ em chán quá thôi.”

“Không chán đâu chị, em cũng quen rồi, không nên trì hoãn công việc của chị mới phải chứ.”

Người con trai 17, 18 tuổi luôn suy nghĩ chu toàn cho người khác, lo sợ mình sẽ làm phiền làm đối phương. Điều này khiến Hạ Sơ đau lòng khôn xiết, rồi nghĩ đến thằng đốn mạt Lý Thặng thì lại sôi máu hơn bao giờ hết.

“Không được phép nghĩ nhiều nữa, chị cũng là chị em.” Cô lục túi: “Mãi mới tìm được tỏi.”

“Cơ mà.” Cậu nói: “Cái chị cầm gọi là hành.”

Đùa giỡn với thức ăn một tiếng đồng hồ, suýt nữa thì khiến căn bếp nổ tan tành.

Phấn son trên mặt cô cũng bay màu, cô giận dỗi cầm điện thoại lên: “Chị chịu thua đấy, đặt đồ về thôi.”

Nếu không màng đến chuyện mắc bệnh thì Lâm Dư Tinh là người rất dễ nuôi. Cậu không kén ăn, không nói năng lê thê dông dài, một lúc có thể ăn được hai bát cơm. Hạ Sơ nhìn cậu ăn cơm mà thấy bình yên vô cùng: “Sau này chắc chắn chị cũng phải sinh được một em bé như em.”

Lâm Dư Tinh gắp nốt miếng rau trên đĩa, cúi đầu mỉm cười: “Đừng sinh em bé giống em, khổ lắm.”

Hạ Sơ khó chịu khôn cùng, vỗ lên mu bàn tay cậu: “Linh ta linh tinh, Tinh Tinh nhà ta tốt nhất thế giới.”

Lâm Dư Tinh xoa gáy, trao cho cô một nụ cười an ủi. Ăn một lúc thì cậu bỗng hỏi: “Gần đây có chuyện xảy ra với chị em phải không ạ?”

“Không á, chị không thấy cậu ấy nói gì hết.”

Không chỉ nhạy cảm, cậu còn vô cùng nhạy bén: “Em cũng không hiểu vì sao, có lẽ do trực giác mách bảo, em cảm thấy dạo này chị em buồn nhiều.”

“Chắc do áp lực công việc quá.” Hạ Sơ nếm thử xem canh sườn còn nóng không rồi múc một bát đặt trước mặt cậu: “Sắp hết năm rồi, bận kiểm tra với báo cáo kế hoạch lắm. Nhiều việc kinh khủng.”

“Bao giờ đến Tết hả chị?” Cậu nhẩm ngày.

“Hơn một tuần nữa.” Cô trả lời.

Sau bữa cơm, giục Lâm Dư Tinh uống thuốc xong cũng đã đến một rưỡi. Cậu có thói quen ngủ trưa, cô đoán cậu ngủ rồi thì mới lặng lẽ đi sang phòng bên cạnh gọi điện cho Lâm Sơ Nguyệt.

“Nguyệt, Tinh Tinh nhạy quá, có phải thằng bé thấy gì rồi không?” Cô cực kì căng thẳng: “Tớ để ý mấy hôm nay rồi, không thấy Lý Thặng lởn vởn gần nhà cậu đâu. Hay chả lẽ thằng đấy định lén lút ra mặt à… Ớ? Không thể nào. Nó vẫn là người mà!

Hạ Sơ kìm giọng nhưng vẫn không nén được cơn tức trong mình: “Không nói nữa, tớ sợ đánh thức Tinh Tinh dậy, về rồi nói sau.”

Cúp điện thoại, vừa quay người lại mới biết cửa bị mở từ bao giờ, Lâm Dư Tinh đang đứng lù lù trước cửa.

Cô giật mình: “Sao em không ngủ?”

Cậu xoa đầu, ngáp một cái thật dài: “Em muốn đi vệ sinh.”

Sau đó cậu không nói gì nữa, bỏ về phòng.

Cô thở phào, chắc hẳn cậu không nghe thấy gì đâu.

Lâm Dư Tinh quay lại phòng, ngồi lặng yên ở cạnh giường, đương định ngủ tiếp thì Chung Diễn nhắn wechat: Ờ thì, ngại quá, anh phải hố cậu rồi.

Cả hai đã hẹn nhau ngày mai sẽ đi trung tâm thương mại mua Lego mới, Chung Diễn bảo: Cậu anh xảy ra chuyện, anh không yên tâm lắm, chắc sẽ ở nhà chăm sóc cậu thôi.

Cậu Ngụy thế nào rồi?

Hầy dà, đừng nói nữa. Bị cái xe ngu đâm phải, xe cậu anh xịn thế mà còn bị móp cả chỗ ghế lái. Lần trước cậu đã bị thương ở tay trái, nay lại tay trái tiếp. – Chung Diễn chửi tung trời – Đừng để anh gặp được cái thằng mọi đấy, không thì anh đánh chết.

Tay Lâm Dư Tinh dần thõng xuống, mấy giây sau lại siết chặt điện thoại.

Ngụy Ngự Thành nghỉ ở nhà hai ngày và cũng trong hai hôm nay, Lâm Sơ Nguyệt bận tối mắt tối mũi.

Dường như cô đã tỏ tường lời “đe dọa” của anh ở bệnh viện ngày đó. Mặc dù không có thời gian để qua Minh Châu Uyển nhưng cô rất hiểu anh muốn điều gì. Thành ra, vào một thời điểm nhất định trong ngày, cô sẽ tự giác nhắn tin hỏi thăm anh.

Ngụy Ngự Thành đã đọc nhưng cũng chỉ nhắn lại một chữ: Ừ.

Ừm, nom chẳng khác đang tra hỏi là bao.

Bảy giờ tối mới về đến nhà, cô buông túi xuống, mát xa đốt sống cổ cứng đờ rồi vào phòng Lâm Dư Tinh: “Tinh Nhi, em ăn cơm chưa?”

Cậu đang ngồi xổm dưới đất lấy quần áo đi tắm: “Em ăn lâu rồi, chị, em để lại canh trong hộp giữ nhiệt cho chị đó. Em tắm đây.”

Cô ăn rất nhanh, chưa gì đã ăn hết bát canh.

Phòng tắm xối xả tiếng nước, Lâm Dư Tinh còn vui vẻ ngâm nga câu hát.

Cô mỉm cười, quay người bước vào phòng cậu, có đôi tất bị bỏ rơi trên mặt đất, chắc khi nãy cậu vô tình làm rơi khi đang lấy quần áo. Cô khom người nhặt tất, từ hướng này sẽ đối thẳng với ngăn tủ quần áo thứ hai.

Những bộ quần áo theo mùa của Lâm Dư Tinh được xếp gọn gàng ngăn nắp. Cô chỉ nhìn qua qua nhưng hình như cô thấy có một lớp cao su màu nâu sẫm ẩn hiện giữa hai chiếc áo khoác. Cô vươn tay lật cái áo nằm trên ra, bỗng sững người rất lâu.

Cái chuôi màu nâu sẫm ấy là con dao ánh màu xanh đồng. Một con dao găm ẩn náu trong tủ quần áo của Lâm Dư Tinh.

Bờ lưng cô toát mồ hôi, suýt nữa thì bị trật chân. Tay cô run run lấy con dao ra, chắc chắn đây không phải đồ chơi.

“Chị.” Tiếng nói vô tư của cậu bỗng chững lại. Cậu vẫn còn đang đứng lau tóc ở ngoài cửa. Nụ cười bình thản trên khuôn mặt bỗng vơi đi, chỉ còn sự lặng yên ở lại.

Cô đứng lên, ánh mắt cô buốt giá: “Em định làm gì?”

Cằm cậu bạnh ra, không hề giả vờ ngu ngơ: “Lý Thặng lại đang lùng sục chị.”

Lâm Sơ Nguyệt quan sát kĩ càng, chắc mẩm rằng cậu đã biết rồi.

“Vậy thì sao, em định giết anh ta à?” Cô dồn ép cậu trước: “Không nói đến việc em có thành công hay không nhưng em thấy đáng sao?”

Ánh mắt cậu mất đi vẻ đi ôn hòa, phong thái bình thản đã hoàn toàn phai phôi, cậu chỉ nói đúng một chữ: “Đáng.”

Đôi mắt cô híp lại.

“Với cái cơ thể như này thì trước sau gì em cũng phải chết, ít ra còn có ích hơn cả nó!” Những lời vô tình vừa dứt khỏi khuôn miệng, Lâm Sơ Nguyệt đã tát vào mặt cậu.

Vì bàn tay cô đã khom lại nên cái tát của cô không đau chút nào. Lực cô dùng ắt cũng chỉ đến 20 phần trăm là cùng nhưng nước mắt cô đã tuôn rơi ướt nhào. Mặt Lâm Dư Tinh tái mét, dường như cổ họng cậu đã bị thiêu đốt, chẳng thể cất nổi một chữ, lại càng không dám nhìn chị.

Ánh mắt cô sắc lẹm, không cần khuyên răn, tâm sự hay dò xét thì hai chị em vẫn quá hiểu nhau. Cậu thấu tỏ được nỗi giận và sự bất lực của cô – Chị liều mình bảo vệ em như vậy nhưng em lại chẳng hề quý trọng bản thân mình.

Lồng ngực cậu nghẹn lại, thốt nên lời xin lỗi: “Em xin lỗi, em sai rồi.”

Lâm Sơ Nguyệt vẫn điềm đạm như lúc đầu, nước mắt lắng đọng bờ mi, không còn những giọt lệ dư dật, cô chỉ tay vào Lâm Dư Tinh, lí trí đã quay về: “Chúng ta mà càng quyết liệt thì nó lại càng hả hê. Nếu em ngốc đến mức đấy thì chị cũng chả còn gì để nói.”

Cậu lắc đầu: “Chị, em sẽ không bị lừa đâu.”

Cô thở dài, bước tới nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng, sắc đỏ bừng lên trong ánh mắt đã được trút bỏ: “Dạo này chị rất bận, có thể sẽ phải đi công tác dài hạn. Chị đã thu xếp xong xuôi rồi, em đến nhà Hạ Sơ ở một thời gian vậy.”

Cậu vô thức níu chặt áo chị, đau thương lan tỏa trong câm lặng, nghẹn ngào bật ra một chữ: “Vâng.”

Dao găm đã bị cô cầm xuống tầng vứt vào thùng rác, cái lạnh mùa đông đã che lấp đi mùi tanh tưởi. Cô đứng ngẩn ngơ cạnh chiếc thùng màu xanh chói lọi có kích thước ngang người.

Cô không mặc áo khoác, chiếc áo len cashmere không chắn được giá rét, tay cô đã lạnh như băng. Cô vừa xuýt xoa vừa đi trên hành lang, khuôn mặt mịt mờ ánh vẻ bất lực đã không thấy tăm hơi.

Hôm sau, Lâm Sơ Nguyệt gọi điện cho chị Sướng nói chuyện công việc ổn thỏa, chị Sướng bỗng thấy sai sai: “Ớ, Sơ Nguyệt, em sắp xếp cẩn thận thế này, chả lẽ em định nghỉ phép à?”

Cô “Ừ” đáp lời chị: “Sáng em có việc nên chị cho em nghỉ nửa ngày.”

Chị Sướng thở phào: “À, à, được thôi. Nghe giọng em lúc nãy làm chị tưởng em định từ chức cơ đấy.”

Cô không yên tâm nên đã đích thân dẫn Lâm Dư Tinh đến văn phòng của Hạ Sơ. Phòng làm việc của cô ấy tựa như một ngôi nhà ấm cúng với cấu trúc song lập gồm hai tầng trên và dưới, còn có một khoảnh sân nho nhỏ ở bên ngoài.

Hạ Sơ mê cái sân này quá đỗi nên mới quyết định mua, nhà ở Minh Châu chỗ nào cũng đắt, văn phòng nhỏ thì vẫn phải ngốn của cô ít nhất 20 triệu. Cô không có khả năng tiết kiệm nên đã về nhà gào khóc than nghèo kể khổ với ông Hạ, cuối cùng phải giao hẹn trong vòng một năm sẽ dẫn được bạn trai về ra mắt thì bố mẹ mới đồng ý vung tiền.

Hai năm trôi qua, đến lông chân bạn trai cũng chẳng thấy cọng nào.

Thành thử, đồng chí Hạ hay bảo, con gái là kẻ lừa đảo đệ nhất thiên hạ.

“Tuần trước mới đi kiểm tra lại, tình trạng sức khỏe tốt, đây là túi thuốc mà thằng bé phải uống mỗi ngày. Thằng bé háu ăn đấy, đừng chiều quá.” Lâm Sơ Nguyệt gửi gắm.

“Yên tâm đi, tớ biết mà.” Hạ Sơ kéo tay cô sang một bên: “Cậu nói chuyện Lý Thặng cho Ngụy Ngự Thành rồi à?”

Cô gật đầu: “Nói chung chung rồi.”

“Thế anh ấy biết quá khứ của cậu rồi à?”

“Tớ không nói chi tiết với anh ấy, có những chuyện tớ không thể nói ra thành lời.” Cô hít sâu một hơi, cúi gằm đầu, thì thầm: “Hạ Hạ, thật ra tớ tự ti lắm. Nhất là khi Ngụy Ngự Thành bị đâm xe, tớ đã nghĩ tớ phải buông tay thôi. Nhưng hôm đó, anh ấy bình tĩnh nói với tớ rằng, nếu tớ đi thì sẽ không còn Ngụy Ngự Thành thứ hai ở đây nữa. Câu nói của anh đã trao cho tớ một điểm tựa vững chắc.”

Cô ngoảnh mặt nhìn Lâm Dư Tinh rồi quay đầu, ánh mắt đỏ hoe: “Cậu biết không, hôm qua Tiểu Tinh giấu một con dao, định chết chung với Lý Thặng đấy.”

Hạ Sơ ôm miệng, đôi mắt bừng lên vẻ kinh hoàng.

“Vào giây phút ấy, tớ thật sự căm thù thằng đó.” Cô không kìm được nước mắt tuôn dài: “Tớ sẽ không làm những trò dại dột nhưng chắc chắn cần phải có kết thúc cho chuyện này.”

Hạ Sơ bấu cô trong vô thức: “Cậu cũng không được làm xằng đâu đấy!”

“Không biết được!” Lâm Sơ Nguyệt cất đi những ưu tư trong lòng, nói một cách bình thản: “Thâm tâm tớ hiểu rõ mà, tớ phải đi làm, về trước đây.”

Hôm nay Hạ Sơ làm việc mà lòng mãi không yên, động đâu hỏng đấy không suôn sẻ việc gì. Đến giờ cơm trưa, cô buột miệng hỏi: “Tinh Nhi, sáng chị em đưa em tới đây thì có bị muộn làm không?”

Lâm Dư Tinh ngẩng đầu: “Sáng nay chị em đã xin nghỉ rồi.”

Cô cau mày, bất thường quá. Điện thoại đặt ở bên cạnh, tin nhắn bạn bè spam lên đến 99+. Cô ấn vào xem thì thấy một loạt những tin nhắn “Chúc mừng”, “Tân hôn vui vẻ”. Kéo lên trên mới hay, thì ra Triệu Khanh Vũ thông báo kết hôn.

Cô vỡ lẽ, trống ngực đập thình thịch.

Nhà họ Triệu lâm vào cảnh điêu tàn, phải vật lộn để duy trì công ty bằng cách vay nợ tứ phương. Bản thân Triệu Nghiêm Phẩm đã chẳng phải kẻ rành kinh doanh, giờ phá sản cũng không thể trả hết những khoản nợ kếch xù, chưa kể đến chuyện gã còn vay lung tung trên mạng với lãi suất cao hãi hùng.

Triệu Khanh Vũ ở rể nhà họ Phó nên bố Phó Lâm mới đồng ý giúp đỡ gia đình anh. Ngoài ra hai nhà còn kí kết thỏa thuận tiền hôn nhân, sinh con ra cũng để con theo họ Phó. Anh ta không đủ kiên nghị nhưng lại vô cùng điển trai và lịch sự, ngoài ra còn lễ phép với mọi người, đúng là một ứng cử viên xuất sắc để kết hôn.

Anh ta và Phó Lâm sẽ tổ chức lễ cưới vào năm sau, mấy hôm nay cũng đã gửi thiệp cưới đi khắp nơi. Lâm Sơ Nguyệt dò la được nhờ vào quan hệ nên ngay chiều hôm ấy đã “mai phục” ở tiệm váy cưới.

Triệu Khanh Vũ đã thử xong com lê, đứng trước gương mà cực kì hài lòng. Anh ta bỗng nghe thấy tiếng nhân viên tiếp đón: “Chào cô, xin hỏi cô có hẹn trước không?”

“Tôi đến tìm người.” Cô chỉ lên phía trước: “Triệu Khanh Vũ.”

Anh ta điếng người, quay đầu nhìn về cô. Cô mặc chiếc áo dạ màu trắng, mái tóc xõa ngang vai, không thua kém gì bộ lễ phục trong mơ của cửa tiệm. Cô bước đến, ánh mắt lạnh lẽo vô tình, phát ra những tín hiệu khiến anh ta thấp thỏm lo âu.

“Cô tới đây làm gì?” Anh cất giọng phủ đầu.

Cô đi thẳng vào vấn đề: “Anh là người đã nói cho Lý Thặng.”

Đột nhiên nghe thấy cái tên quen thuộc khiến bả vai anh ta run rẩy: “Tôi không biết cô đang nói gì.”

“Không biết à?” Ánh mắt cô gây sức ép, không cho anh có cơ hội né tránh: “Anh cũng biết quan hệ của tôi và Lý Thặng. Để trả thù tôi mà anh đã tiết lộ toàn bộ cuộc sống hiện giờ và địa chỉ của tôi cho nó. Không cần anh nói thì tôi cũng biết những lời anh kể lể nó dữ dằn và ngoa đến nhường nào. Chung quy thì anh không muốn tôi sống yên mà thôi.”

Lồng ngực anh ta phập phồng, dường như hơi ấm phả ra từ điều hòa đã hóa thành gió lạnh, vi vu đến nỗi anh rịn mồ hôi: “Cô đừng có mà xuyên tạc!”

Cô bật cười: “Thì cứ việc xuyên tạc thôi.”

Triệu Khanh Vũ do dự: “Cô định làm gì?”

“Không gì cả, chỉ đến chúc anh tân hôn vui vẻ thôi.” Cô cong môi, nụ cười đong đầy trong đôi mắt tựa như ánh sao chân thành. Rực rỡ đến thế, dịu dàng đến thế, nhưng cớ sao anh hoảng loạn tới mức vậy.

Một Lâm Sơ Nguyệt như thế này, chắc chắn đã nắm được chuyện tày trời trong tay. Anh ta khủng hoảng, cố gắng kéo tay cô: “Anh sắp kết hôn rồi, em đừng làm loạn nữa được không hả! Để đi xa được thế này anh cũng phải chật vật lắm rồi.”

“Thế chả lẽ tôi sống dễ dàng lắm à?” Cô cười mỉa: “Triệu Khanh Vũ, anh tiêu chuẩn kép thật đấy.”

Đúng lúc Phó Lâm mặc váy cưới bước ra thì gặp phải cảnh Triệu Khanh Vũ đang lôi kéo tay Lâm Sơ Nguyệt, vẻ mặt cô ta khó chịu khôn cùng: “Hai người đang làm gì đấy?”

“Cô Phó, trước tiên, tôi xin được chúc cô tân hôn vui vẻ.” Lâm Sơ Nguyệt chào hỏi rất đỗi ung dung: “Nhưng tôi lại nghĩ, sau khi cô biết được một vài chuyện thì chắc sẽ không thấy vui vẻ nữa đâu.”

Phó Lâm nảy sinh nghi ngờ nhưng vẫn rất bực bội: “Rốt cuộc cô là ai hả?!”

“Bạn gái cũ của Triệu Khanh Vũ.” Giọng cô nhẹ bẫng, biểu cảm chắc mẩm có thể gây “rúng động hiện trường.”

Sắc mặt cô ta thay đổi trong chớp mắt, cao giọng với Triệu Khanh Vũ: “Anh có chuyện giấu em đúng không?!”

“Không mà, anh không đâu.” Anh ta nổi cơn tam bành: “Lâm Sơ nguyệt.”

“Với tư cách là người yêu cũ khiến Triệu Khanh Vũ nhớ mãi không quên, tôi nhất định phải tặng anh ấy quà tân hôn rồi.” Giọng cô cực kì lém lỉnh, lấy điện thoại ra rồi mở ghi âm mà mình đã chuẩn bị từ trước.

Âm lượng ở mức to nhất giúp mọi người rõ mồn một:

Sau tiếng gió rì rào và tiếng thở dồn dập là tiếng Triệu Khanh Vũ sốt sắng cầu xin: “… Anh sẽ nói với Phó Lâm rằng em là bạn gái của anh… Đợi bao giờ công ty bố anh trở lại bình thường thì anh sẽ quay về làm bạn với cô ấy, hai ta sẽ kết hôn. Bé Nguyệt… Em chờ thêm chút nữa…”

Đây là đoạn hội thoại khi hai người chia tay.

Triệu Khanh Vũ bị sấm bổ xuống đầu, lâm vào tình cảnh rối bời.

Ghi âm, thế mà lúc ấy cô ta lại ghi âm!

Âm thanh được thiết lập lặp đi lặp lại hệt như thần chú đang làm phép với chính mình. Phó Lâm trợn trừng hai mắt, điên tiết khôn nguôi: “Triệu Khanh Vũ! Anh còn là đàn ông hả?!”

Khăn voan cài tóc và hoa đính trên đầu bị xé toạc xuống mặt đất, Phó Lâm khóc thảm thiết kêu la phải nói cho người nhà biết chuyện. Mặt Triệu Khanh Vũ trắng bệch, đi đến ôm cô ta, cầu xin, nói năng ngắc ngứ: “Lâm Lâm, em phải nghe anh nói, cô ta cố tình, cô ta ác ý cố tình chỉnh sửa ghi âm. Đúng, đúng thế, cô ta chỉnh sửa ghi âm ác ý vậy đấy.”

Lâm Sơ Nguyệt gật đầu, lại bật một file ghi âm khác. Vẫn là giọng của Triệu Khanh Vũ, ngày hôm ấy anh ta đã cầu xin cô ngay trước mặt Chung Diễn và Lâm Dư Tinh ở cửa hàng: “Anh sai rồi, anh sai thật rồi… Em cho anh thêm một cơ hội để theo đuổi em lần nữa được không…”

Chừng như cô đã đoán được sự việc từ sớm, cộng thêm cả bệnh nghề nghiệp nên khi ấy cô rất để tâm đến điều này và đã ghi âm lại toàn bộ.

Đúng là một bãi chiến trường, nhân viên trong cửa tiệm cũng không dám bước tới can ngăn.

Lúc này, Phó Lâm đã hất văng tay Triệu Khanh Vũ, gào lên đầy căm phẫn: “Anh đừng động vào tôi! Mau cút cho tôi!”

Mặc kệ cho bọn họ cắn xé nhau, Lâm Sơ Nguyệt quay người rời đi.

Cô đã đạt được mục đích của mình.

Hình như Triệu Khanh Vũ bị tát váng trời, tiếng phụ nữ khóc lóc om sòm mãi không ngớt. Cô vừa mở cửa đã bị không khí lạnh ùa lên khuôn mặt, giúp cô tan đi những uất ức trong lòng.

Nhẹ nhõm không?

Không hề.

Song cô lại cảm thấy, mình tuyệt đối không thể bị giày vò thêm lần nữa.

“Lâm Sơ Nguyệt!” Quả nhiên Triệu Khanh Vũ hổn hển đuổi theo cô, anh ta bóp chặt tay cô, trừng đôi mắt đỏ bừng với cô: “Cô hài lòng! Cô mãn nguyện chưa!”

“Hài lòng chứ.” Cô cho anh ta một đáp án mà anh mong muốn: “Anh nói cho Lý Thặng biết tung tích của tôi thì anh cũng phải nghĩ đến ngày này.”

“Cô độc địa vừa thôi!” Anh ta gào ầm lên.

Cô nhìn anh, sự ngay thẳng lấp đầy ánh mắt trong veo của cô: “Triệu Khanh Vũ, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc hại anh. Nhưng bao nhiêu chuyện anh làm cứ liên tiếp tổn thương tôi. Nếu cuộc sống bình yên của tôi đã bị hủy hoại thì anh phải ở cạnh tôi vậy. Tôi sẽ không để anh phải xuống địa ngục mà chỉ giúp anh quay về vị trí vốn dĩ của anh mà thôi.”

Từng từ từng chữ cô cất lên không hề nhuốm những thương yêu, cô nhìn anh bằng đôi mắt chết lặng, vô hồn.

Mỗi năm Tết đến, tuyết sẽ rơi đầy Minh Châu. Gió thổi phần phật, mưa rơi rả rích lên gò má, mây mù u ám dày đặc bao trùm cả vùng trời. Chắc hắn năm nay, tuyết đầu mùa sẽ ghé thăm sớm thôi.

Cô gạt tay anh ta, chuẩn bị rời đi. Triệu Khanh Vũ sực hiểu, anh ta nhìn chằm chằm bóng lưng cô rồi bỗng phát điên: “Đứng lại!” Anh giữ chặt vai cô, kéo giật cô về đằng sau.

Cô đau điếng người: “Anh buông ra!”

Anh ta như hóa thành kẻ điên, quấy nhiễu cô không ngừng. Cô định vươn tay ra cản lại nhưng không đọ được với sức lực của anh ta, suýt nữa thì ngã nhào xuống đất.

Khó nhọc lắm mới thoát được, cô chạy bạt mạng về phía trước. Song anh ta nào chịu bỏ qua cho cô, điên cuồng rượt đuổi, đương lúc cô tưởng mình sắp bại đến nơi thì vào giờ phút này, tiếng bánh xe dữ dội cào xuống mặt đường, chiếc Mercedes màu đen sáng đèn quay đầu, phóng vụt về đây. Con xe không hề giảm tốc độ mà nó chạy thẳng đến trước mặt Triệu Khanh Vũ, ngáng luôn đường đi của anh ta.

Đến khi xe cách người chừng năm xăng ti thì anh ta mới tỉnh táo trở lại do quá khiếp đảm, vội vàng lùi ra sau nhưng bỗng bị vấp chân ngã lăn xuống đường.

Chiếc xe đã phóng đi, tiếng động cơ ầm vang chẳng khác nào con thú đang gầm thét buông lời cảnh cáo với anh ta. Triệu Khanh Vũ chết khiếp, thân mình run lẩy bẩy, sợ rằng cái xe đó sẽ nghiền mình ra bã trong tức khắc.

Chiếc xe tắt máy.

Ngụy Ngự Thành bước xuống xe, anh khoác lên mình chiếc áo nỉ màu đen tựa như màn đêm trầm lắng, đem những quãng ngày ẩm ướt, lạnh giá ra làm nền, khí chất của anh lại càng gây nên áp lực cho con người.

Anh nắm chặt tay Lâm Sơ Nguyệt, dẫn cô lên ghế phụ. Đến tận khi lái xe đi rồi, anh cũng không thèm liếc Triệu Khanh Vũ lấy một lần.

Không khí trong xe nồng ấm ngát hương thơm, cắt đứt mọi tiếng ồn ở ngoài kia. Cô cúi gằm đầu xuống, cứ ngồi im không nói câu nào.

Anh cũng không nói gì trong suốt quãng đường, mãi tới khi phải dừng đèn đỏ một lúc lâu ở ngã tư đường, anh mới rướn tay qua bộ phận điều khiển, nắm chặt tay người con gái trong tay mình.

“Sức mạnh hùng hồn đâu hết rồi, hử?” Giọng nói của anh như mang theo tiếng cười khe khẽ, giải tỏa hết mọi muộn phiền trong cô.

Lâm Sơ Nguyệt ngoảnh đầu, giọng cô khản đặc: “Anh không thấy em xấu tính lắm à?”

Anh bật cười: “Không những xấu tính mà còn cực kì hổ báo cáo chồn.” Anh cúi đầu châm điếu thuốc, làn khói mỏng tang như sương sớm trong ngày, cơn gió lành lạnh ngoài cửa sổ đã cuốn mùi thuốc bay xa, để trong xe vẫn còn thoang thoảng hương thơm mát lành của đại dương.

“Nhưng anh lại thích.” Phút chốc, anh thủ thỉ: “Rất hợp để cưới về làm vợ.”

*