Một đêm trăng mờ gió lớn, Bạch Hạ bay qua một bức tường cao, lướt qua mấy tòa lầu, cuối cùng đạp văng hai cánh cửa chạm hoa, xông thẳng vào phòng, ra hiệu giữ yên lặng với một nam nhân đang ngồi ngay ngắn sau chiếc bàn rồi khom lưng chui xuống gầm giường.
Một khắc sau, bên ngoài vang lên một tràng tiếng huyên náo.
Có người hỏi: “Chuyện gì vậy?”. Một người khác trả lời: “Chuyện nhỏ thôi”.
Sau đó, tiếng ồn nhanh chóng lắng xuống, âm thanh đàn sáo tưng bừng lại tiếp tục nổi lên.
Lại một khắc nữa trôi qua, Bạch Hạ mới cẩn thận chui ra khỏi gầm giường, chỉnh lại mái tóc, phủi sạch y phục rồi ôm quyền nói: “Đa tạ”.
“Đừng khách khí”, nghe giọng nói này, chắc hẳn chính là người đầu tiên lên tiếng lúc nãy. Trong trẻo, nhu hòa nhưng không ủy mị, quả thật xứng với hai chữ “ôn hòa”.
Bạch Hạ bèn không kìm lòng được nhìn y kỹ hơn một chút, vẻ ngoài y là một thanh niên tuấn tú khoảng hai mươi tuổi, mặc cẩm bào tơ lụa, tóc cài trâm ngọc, tay y cầm một quyển sách, trên khuôn mặt thoáng hiện ý cười, phong thái nho nhã điềm đạm.
Vốn dĩ Bạch Hạ định lập tức rời đi, vậy mà không hiểu vì sao lại hỏi thêm một câu: “Sao huynh lại giúp ta?”
Nam tử nhẹ nhàng lắc đầu: “Ta có làm gì đâu”.
Bạch Hạ đột nhiên nổi hứng thú: “Tại sao huynh lại phải đọc sách ở đây?”.
Nam tử vẫn ôn hòa đáp: “Có gì không được?”
“Đây là thanh lâu mà!”
“Thế thì sao?”
Bạch Hạ bỗng hiểu ra: “Huynh đang chờ người hầu hạ sao?”
Nam tử mỉm cười, không đáp.
Bạch Hạ cũng cảm thấy được dường như mình hơi đường đột, xấu hổ lè lưỡi: “Xin lỗi huynh nhé, ta nhiều chuyện quá. Dù sao đi chăng nữa cũng phải đa tạ huynh hôm nay đã giúp đỡ ta. Cáo từ!”
“Cô nương quá lời rồi, đi thong thả.”
Nam tử mỉm cười rồi đi từ sau chiếc bàn xoay ra tiễn khách, Bạch Hạ kinh ngạc trợn tròn hai mắt.
Người như thế này lại phải ngồi trên một chiếc xe lăn.
“Huynh…”
“Bệnh cũ thôi.”
Bạch Hạ thấy nụ cười nhẹ nhàng trên khuôn mặt nam tử, bỗng dưng nổi lên lòng thương cảm.
Hai chân tật nguyền mà vẫn không quên chuyện phong hoa tuyết nguyệt chốn lầu xanh, quả thật là tinh thần “thân tàn chí không nản” cao cả đến nhường nào!
“Nếu huynh đã giúp ta, ta cũng không muốn thiếu nợ huynh, thôi thì thế này đi, ta sẽ trị khỏi đôi chân của huynh, xem như là báo đáp, huynh thấy thế nào?”
Nam tử ngước mắt nhìn nàng, hơi tỏ ra ngạc nhiên: “Thì ra cô nương là đại phu, thất kính!”.
Bạch Hạ nhướng mày: “Huynh không tin?”.
“Đương nhiên không phải. Chẳng qua, đôi chân tàn phế của tại hạ là bẩm sinh, không phải do con người gây ra. Ý tốt của cô nương, tại hạ xin ghi lòng tạc dạ.”
“Bẩm sinh?” Bạch Hạ bĩu môi, rồi thình lình nhoài người về phía trước, bắt lấy cổ tay phải của nam tử.
Khuôn mặt nhu hòa của nam tử tức khắc trở nên lạnh lùng, tay trái vụt giơ lên, nhưng giữa chừng bỗng hơi khựng lại, cuối cùng chuyển về hướng bên ngoài cửa sổ rồi nhẹ nhàng đặt xuống.
Bạch Hạ chẳng hề để tâm đến những chuyện này, chỉ lo tập trung bắt mạch, một lát sau mới kinh ngạc, “ồ” nhẹ một tiếng: hàn độc gây ra, thời gian phát bệnh tính đến nay không quá một năm”. Ngón tay đặt trên mạch môn (1) của y khẽ động, thần sắc kinh ngạc trên mặt nàng lại càng rõ ràng hơn, loáng thoáng còn hiện lên sự thương tiếc: “Thật không thể ngờ, dị thuật âm hiểm này vẫn còn chưa tuyệt tích…”.
(1) Mạch môn: Nơi bắt mạch.
Vừa nghe lời thốt ra, gương mặt vốn đã trở lại vẻ bình tĩnh của nam tử lại thay đổi, vội vàng lật cổ tay lại, rút vào trong tay áo, lời nói đã có chút lạnh lùng: “Rốt cuộc cô nương là cao nhân phương nào?”.
Bạch Hạ nhìn đầu ngón tay dường như vẫn còn vương xúc cảm khi thấy mạch đập không bình thường, suy nghĩ trong chốc lát rồi thản nhiên nói: “Bạch gia Mai Lĩnh”. Nàng lại nhìn khuôn mặt lạnh băng của nam tử, cười hì hì nói: “Nếu ta đoán không nhầm, chắc hẳn các hạ chính là Tiêu hầu gia trong lời đồn đại của bách tính quý quốc?”.
Bạch gia Mai Lĩnh chính là một gia tộc đã hành nghề y khoảng trăm năm tại nước Lương, nhờ hành y cứu người mà được mệnh danh thần y, theo lời đồn đại, trên thế gian này không có căn bệnh nan y nào họ không chữa được. Tuy nhiên, hơn mười năm trước do một biến cố đột ngột xảy ra khiến cả gia tộc phải lui về ở ẩn tại nơi núi non hiểm trở, từ đó rất ít khi họ xuất hiện trước mặt người đời.
Theo lời đồn của dân chúng nước Sở, Tiêu hầu gia sáu tuổi đã nhậm chức thống lĩnh mười vạn cấm quân Hoàng thành, mười tám tuổi đảm nhiệm thống soái ba quân xuất chinh tiêu diệt Nhung Địch. Trong hai năm, trải qua hơn trăm trận huyết chiến, cuối cùng đã đuổi quân địch ra xa ngàn dặm, vừa ra tay đã trừ được mối đại họa uy hiếp biên cương mấy chục năm nay. Song, bản thân y lại vì bị thương ở chân mà không thể tiếp tục vùng vẫy nơi sa trường. Hoàng thượng phong y là “Quân hầu nhất phẩm”, đặc chuẩn cho từ quan về tĩnh dưỡng.
Tiêu hầu gia xuất thân từ Tiêu gia Giang Nam, việc làm ăn trong tộc hầu như gồm tất cả mọi ngành nghề, phủ rộng toàn quốc, trong đó còn có cả “Tiêu Kim Quật” – nơi đứng đầu trong nghề thanh lâu.