Nhạc Chuẩn quả nhiên là đang ngồi trên ghế sô pha tập trung tinh thần nghe kịch, nhìn thấy ba người đi vào, tay nhịp nhịp theo tiếc tấu, tùy ý hỏi một câu, "Trở lại rồi à?"
Tuy là bộ dáng dễ gần nhưng mà trong lòng ba người lại run lên, không dám nói gì.
Nhạc Chuẩn híp mắt tùy ý đảo qua ba người, "Làm gì vậy? Không chịu nói chuyện, bị điếc hay câm rồi?"
Ba người khẩn trương gật đầu, "Đã trở về".
Ông Nhạc cả đời chinh chiến, có hoàn cảnh nào mà chưa gặp qua, chưa tính tới chuyện gì ông chưa làm qua, chỉ cần ngồi một chỗ cũng đủ uy hiếp người khác.
"Thế nào, thấy người lớn mà ngay cả một tiếng chào cũng không có, tôi thấy mấy người càng lớn càng trẻ hơn rồi!"
Ba người cung kính kêu một tiếng, "Ông ngoại"
Bà Nhạc nhìn bộ dáng nom nớp lo sợ của ba người cảm thấy buồn cười, thừa dịp châm trà cho bạn già liếc mắt ra hiệu sau đó nhanh chóng ra ngoài.
Ông Nhạc dĩ nhiên không phát hiện ra, vì chỗ đứng bọn họ, với lại ông đang hứng thú dạt dào nghe xong đoạn yêu thích, xong, chỉ cây gậy trên tay ra lệnh, "Hai đứa ngồi xuống, còn con nhóc này đứng".
Kiều Nhạc Hi nhìn cây gậy thẳng tắp chỉ về phía mình thì biết lần này tránh không thoát rồi.
Kiều Dụ và Giang Thánh Trác liếc nhìn nhau rồi ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh.
Nhạc Chuẩn lẳng lặng nhìn Kiều Nhạc Hi thật lâu, thở dài mở miệng, "Tuy tuổi ông lớn nhưng đầu óc vẫn minh mẫn, có chuyện từ trước ông đã muốn nói nhưng đến giờ vẫn chưa nói. Vì sao lại không nói, thứ nhất, vì các người tuổi còn nhỏ, thứ hai, là cố kỵ bà ngoại mấy đứa, nhắc lại chuyện cũ sẽ làm bà ấy đau lòng, nên cứ kéo dài tới bây giờ. Dù gì thì ông cũng muốn xuống hố rồi, con đó, mấy năm qua, vừa đúng lúc thừa dịp này nói ra, nói ra con thoải mái, ông cũng thấy thoải mái".
Ông Nhạc không dài dòng không quanh co, ngước mặt nhìn Kiều Nhạc Hi, "Mẹ cháu ra đi sớm, lúc đó cháu còn nhỏ, ông và bà ngoại cháu tận tâm chăm sóc chỉ dẫn cháu, chỉ sợ vì chuyện này sẽ gây ra bóng ma trong đời cháu. Thấm thoát vậy mà qua mười mấy năm, cháu lớn lên hoạt bát vui vẻ như những đứa trẻ cùng trang lứa, Nhạc Chuẩn ông đây tự hỏi không làm... thất vọng cháu với mẹ cháu. Nhưng mà, điều ông muốn nói ngày hôm nay là chuyện của mẹ cháu, ông và bà ngoại từ đầu tới cuối đều không trách Bách Viễn".
Khóe mắt Kiều Nhạc Hi nhướng cao, cô không ngờ Nhạc Chuẩn nói tới chuyện này, trên mặt không tự chủ biểu hiện phản đối đề tài này.
Nhạc Chuẩn dùng gậy chống xuống từ từ đứng lên, bao nhiêu năm trên chiến trường trở về đầy đầy vết thương trên người, trước kia tuổi trẻ không có cảm giác nhưng hiện tại lớn tuổi, càng ngày càng cảm thấy lực bất tòng tâm.
Kiều Nhạc Hi vốn định tiến tới dìu ông nhưng biết rõ tính tình của ông nên chỉ đứng đó không dám di chuyển, chờ ông tới gần.
Nhạc Chuẩn đi tới mấy bước, cách Kiều Nhạc Hi không xa không gần thì dừng lại, "Nhưng mà cháu, từ khi mẹ cháu mất đi, tự cháu nói xem, cháu đối xử với cha cháu với thái độ gì? Từ nhỏ tới lớn, mỗi lần có phiếu điền nào có khoản ghi tên cha mẹ thì cháu thế nào! Vì chuyện này ông và bà ngoại cháu bị mời tới trường học bao nhiêu lần? Mẹ cháu mất đi, cháu không muốn cũng không làm được gì, nhưng mà ba cháu còn ở đây! Cháu thà rằng không tình nguyện viết lên ba chữ Kiều Bách Viễn! Tháng này tới năm nọ đều nghiêm mặt, ngược lại ông đây muốn hỏi cháu, người nào có lỗi với cháu hả? Nếu cháu hận chính họ Kiều của mình, nhưng trong người cháu còn mang một nửa dòng máu của ba cháu, như vậy tại sao không có can đảm đem máu ra trả lại cho ông ấy?"
Kiều Nhạc Hi cúi đầu lẳng lặng nghe, đây là lần đầu tiên trong suốt mấy năm nay đề cập đến chuyện này.
Trong ấn tượng của cô, Nhạc Chuẩn lúc nào cũng tỏ ra hòa nhã với cô, mấy anh trai của cô ai cũng sợ ông nhưng mà cô không sợ. Đây cũng là lần đầu tiên Nhạc Chuẩn dùng lời nói và sắc mặt phê bình đối với cô, ngẫm nghĩ, chắc là ông cũng nhịn lâu rồi.
Giọng nói hơi tang thương của Nhạc Chuẩn vang lên, "Chuyện của mẹ cháu, cho dù ba cháu có sai, nhưng mà không sai hoàn toàn. Mới vài năm đầu, bao nhiêu người đạp phá cánh cửa đi mai mối cho ba cháu, nhưng ông ấy đều không gặp, năm đó ba cháu bao nhiêu tuổi? Ba cháu trông nom ba đứa nhỏ nhiều năm như vậy vì cái gì? Còn không phải sợ mấy đứa bị ủy khuất? Năm đó ông và bà ngoại cháu vì chuyện này mà nói với ba cháu, muốn đem cháu và hai anh cháu qua đây để ông nuôi nhưng mà ba cháu nhất quyết không chịu".
Nhạc Chuẩn nhắm chặt mắt, cho tới bây giờ ông đều nhớ rõ sau buổi trưa ngày hôm đó, so với một Kiều Bách Viễn hiện tại thì lúc đó Kiều Bách Viễn còn trẻ tuổi và non nớt hơn rất nhiều, cậu ta còn đỏ mắt gọi bọn họ là ba mẹ, nói ba đứa nhỏ là sinh mạng của cậu ta, ngoại trừ tự cậu ta ra, ai giúp cậu nuôi dưỡng cậu cũng không yên tâm.
"Hai mươi mấy năm nay, mỗi khi có chuyện lớn chuyện nhỏ gì cha cháu cũng vội vàng chạy tới thăm nom ông và bà của cháu, đừng nói là mẹ cháu đã qua đời nhiều năm như vậy, thử hỏi hiện nay có mấy người đối xử với người già được như thế? Những năm gần đây, ông gợi ý cho cháu bao nhiêu lần, vậy mà cháu còn không hiểu rõ hay sao?"
Không phải là cô không hiểu rõ, nhưng mà trong lòng có một gút mắc, không thể giải được.
Tự chính bản thân Kiều Nhạc Hi đối với Kiều Bách Viễn là cảm giác gì cô cũng không rõ, có phải là hận? Cho dù chưa nói tới nhưng dù sao cũng là quan hệ huyết thống. Oán? Chắc là có. Yêu?
Kiều Nhạc Hi thình lình nhớ lại những chuyện trước kia, trong trí nhớ của cô, Kiều Bách Viễn bận rộn nhiều việc, bận tới nổi cô không nghĩ tới mình đã từng ngồi ăn cơm cùng bàn với ông ấy.
Cô còn nhớ rõ lúc mình tập tễnh bước đi, Kiều Bách Viễn đứng cách cô mấy bước vỗ tay gọi, cô nghiêng nghiêng đảo đảo bước vài bước nhào vào lòng ông, lúc đó ông ấy sảng khoái cười lớn ôm lấy cô.
Lớn hơn một chút, Kiều Bách Viễn nắm tay dắt cô về nhà, vừa đi vừa đưa kem cho cô lại vẫn dặn dò một câu, "Đừng cho mẹ con biết".
Ở cái tuổi luôn thích thú hương vị lạnh lạnh ngọt ngọt của kem, nhưng mà mẹ cô vì sợ nó ảnh hưởng không tốt tới bao tử nên luôn luôn hạn chế. Cái năm đó, cho dù là mấy gia đình lúc bấy giờ thường hay trọng nam khinh nữ nhưng mà trong ba đứa nhỏ này, Kiều Bách Viễn dường như thiên vị cô hơn một chút.
Về sau nữa, Kiều Bách Viễn ngồi xổm trước mặt cô, vẻ mặt bi thương nói với cô, "Nhạc Hi à, mẹ con đi rồi....."
Về sau cô không còn tiếp xúc thường xuyên với Kiều Bách Viễn nữa, tất cả mọi người đều cho rằng cô oán hận Kiều Bách Viễn, hận ông ấy không quay về nên mẹ cô mới tự sát. Nhưng mà cho tới bây giờ không có bất kỳ người nào biết được, thật ra cô cũng sợ hãi Kiều Bách Viễn hận cô, nếu không có cô mẹ sẽ không bị mắc bệnh trầm cảm hậu sản, và tất nhiên sẽ không chết đi.
Cô sợ khi Kiều Bách Viễn nhìn cô sẽ là ánh mắt kia. Mẹ đã mất, cô sợ trong mắt ba ba sẽ chán ghét mình, loại cảm giác vừa hận vừa sợ này khiến cô không có lựa chọn nào khác mà phải rời xa, cô thân thiết với tất cả người thân, khôn khéo hiểu chuyện nhưng chỉ trừ có ông ấy ra.
Ông nói đằng Đông, cô sẽ đi đằng Tây, đã nhiều năm như vậy, cái loại phản nghịch này dường như từ lâu đã trở thành một loại thói quen.
Quen đến mức không biết từ lúc nào đã tổn thương hai người.
Ông Nhạc càng nói càng giận, "Chuyện quá khứ thì đã vậy, buổi sáng hôm nay, ba cháu trước mặt mọi người vỗ bàn, cháu có biết ba cháu nói gì không? Một người trầm ổn nhã nhặn mà vỗ bàn nổi giận, nói bản thân nó sinh ra con gái thế nào thì hiểu rõ con mình hơn hết. Nói gì mà cái chức Bí thư này không làm cũng không cần phải làm. Có thể làm một người như vậy nổi giận nói ra những lời đó, cháu cảm thấy thế nào? Đến khi nào cháu mới bảo vệ ba của mình được như vậy?
Mặt Kiều Nhạc Hi không chút thay đổi lẳng lặng lắng nghe, đôi mắt dần đỏ lên, hai bàn tay bên người nắm chặt.
Giang Thánh Trác bên cạnh nhìn thấy mà đau lòng, cố gắng nhịn lại, nhịn nữa nhưng vẫn nhịn không được, vừa muốn định đứng lên đã bị Kiều Dụ ấn lại, nhìn cậu lắc đầu.
Giang THánh Trác nắm chặt quả đấm ngồi lại lần nữa.
"Chính cháu cẩn thận suy nghĩ lại lần nữa đi! Lớn như vậy rồi mà không hiểu chuyện như vậy!" - cuối cùng ông Nhạc ra lệnh, "Chuyện nơi này ông sẽ xử lý, thủ tục xuất ngoại cháu nhanh chóng hoàn tất, bây giờ đi ra ngoài nhanh đi".
Lời này vừa nói ra, Kiều Dụ làm thế nào cũng không giữ nổi Giang Thánh Trác.
"Tại sao lại bắt cô ấy đi?" - Giang Thánh Trác không chút né tránh nhìn Nhạc Chuẩn.
Nhạc Chuẩn không nhanh không chậm ngồi xuống, "Vì sao bắt nó đi? Cháu đã hỏi thì ông cũng có câu muốn hỏi cháu. Vì cái gì mà cháu đưa nó chạy tới một chỗ xa xôi như vậy? Cháu vì sao làm như vậy thì ông cũng như thế. Nhóc con, tự cháu nói đi, cháu có nguyện ý đi hay không?"
Kiều Nhạc Hi liếc mắt nhìn Giang Thánh Trác một cái, lâu sau mới mở miệng, "Ông ngoại, cháu có thể không đi không?"
"Nói thật lòng đi! Trong lòng cháu quả thật không muốn đi sao? Cháu cho rằng mình xuất ngoại là vì sao? Ông là Nhạc Chuẩn, đời này ông không có bản lĩnh gì nhưng che chở cháu gái mình thì vẫn có khả năng, ông vì suy nghĩ toàn diện sao? Ông là vì cháu! Ông có bản lĩnh đó nhưng ông có thể quản được suy nghĩ trong lòng người khác sao? Người khác ở trước mặt cháu khách sáo ra sao nhưng trong lòng đang ra sức mắng cháu, cháu đi tới chỗ nào, người khác cũng sẽ bàn tán sau lưng cháu! Cháu chịu được sao? Vậy thì về sau cháu làm thế nào để tiếp tục công việc? Có người nào, công ty nào còn ý định muốn cháu làm việc cho họ? Chẳng lẽ cháu cam tâm ngây ngốc ở nhà cả đời? Giang Tiểu Tứ, con bé lúc này đều mọi người chỉ trích, cháu nhẫn tâm để nó bị như vậy sao?"
Kiều Nhạc Hi nhẹ nhàng thở ra một hơi, tuy nhẹ nhưng Giang Thánh Trác đã nghe thấy, cậu đứng bên cạnh cô, "Cháu sẽ cùng đi với cô ấy".
Nhạc Chuẩn híp mắt nhìn cậu, "Cháu cùng đi với nó? Vậy sự nghiệp của cháu thì mặc kệ sao? Cháu năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Tất cả phải bắt đầu lại từ đầu?"
Nói xong quay đầu lại hỏi Kiều Nhạc Hi, "Nhóc con, cháu nhẫn tâm để tên này vứt bỏ tất cả chạy theo cháu không?"
Giang THánh Trác không đợi cô trả lời đã mở miệng trước, "Cháu nói rồi, mấy thứ này cháu không cần!"
Nhạc Chuẩn mĩm cười, "Không cần? Cháu đó, từ lúc nhỏ đã như vậy rồi, cứ giống như ngựa hoang khó thuần phục, vẫn cứ đấu đá lung tung, sau này một tay sáng lập Hoa Đình cuối cùng mới chững chạc hơn, ngoài miệng cháu nói là không cần nhưng trong lòng cháu thật sự không có chút lưu luyến nào sao? Tâm huyết mấy năm nay của cháu cứ như vậy mà buông xuôi? Nhóc con, nó bỏ được, cháu bỏ được không? Hơn nữa, rất nhanh thôi cháu sẽ bước qua tuổi lập nghiệp, trong tay không có lợi thế gì, ông làm sao có thể giao phó cháu gái của mình cho cháu được? Cháu lấy gì ra bảo đảm hạnh phúc cho nó?"
Một lúc sau Kiều Nhạc Hi rút bàn tay được nắm trong tay cậu ra, chậm rãi mở miệng, bình tĩnh tự kiềm chế mình, "Em đi, Giang Thánh Trác, anh ở lại".
Giang Thánh Trác, tuy ngoài miệng anh nói là không để ý tới bất cứ thứ gì nhưng mà em biết, thật ra anh không phải như vậy.
Nhìn thấy anh xây lầu, thấy anh chiêu đãi khách hàng, lại thấy chính anh làm nó sụp đổ. Cô biết đó là cảm giác gì, cô sao có thể nhẫn tâm để anh chịu đựng?
Giang Thánh Trác mở to hai mắt không thể tin nhìn cô, cậu dường như có thể nghe thấy một nơi nào đó trong lòng sụp đổ dữ dội.
Kiều Nhạc Hi né tránh không dám nhìn thẳng vào mắt cậu.
Nhạc Chuẩn tiếp tục mở miệng, mang theo chút ý tứ an ủi, "Chuyện này khá phiền toái, nhưng mà cần phải để nó đi, qua khoảng thời gian lâu hơn, những người đó tự nhiên sẽ hứng thú với đề tài mới khác. Người xưa có nói, gom góp càng nhiều rồi sản sinh càng ít, cháu ra ngoài học tập vài năm, có thành tích tốt rồi thuận lợi vui vẻ trở về, tới lúc đó còn ai dám nói gì cháu nữa? Ông không phải là phản đối hai đứa bên nhau nhưng mà hai đứa cũng không thể mù quáng, ông cũng không phải cậy già mà lên mặt, những gì ông nhìn thấy thì nhiều vô số, trên thế giới này, tình yêu mù quáng thì tuyệt đối không được, nó sẽ hủy diệt cháu, rồi cũng sẽ hủy luôn Giang Thánh Trác. Nếu hiện tại ông không nhắc nhở hai đứa, trong tương lai hai đứa sẽ hận ông. Tên nhóc này, tuy là quậy phá bát nháo mấy năm nay nhưng ông thấy nó đối với cháu luôn luôn thật tình. Còn cháu là cháu gái của ông, ông dĩ nhiên hy vọng cháu được hạnh phúc vui vẻ, ông mong cháu có thể vui sướng cả đời mà không phải chỉ một lúc rồi thôi".
Giang Thánh Trác và Kiều Nhạc Hi đứng yên lặng nghe, trầm mặc không nói.
Ông Nhạc tới cuối cùng thì cũng vì đau lòng cô cháu gái nhỏ, dạy dỗ vài câu giọng điệu cũng trở lại bình thường, "Được rồi, sao đứng cả lên hết rồi, ngồi xuống đi!"
Đang nói chuyện trong này, bà ngoại đi vào nói với ông Nhạc, "Bạch Thái Lâm tới".
Ông Nhạc gật gật đầu, "Không cần phải bận tâm ông ta, cứ để cho ông ta chờ đi. Bà đi làm mấy món ngon cho con nhóc này đi, nhìn bọn họ gầy ra cái dạng gì rồi!"
Bà Nhạc cười cười nói thầm, cái ông già này, rõ ràng là đau lòng cháu gái nhỏ mà còn bày đặt sĩ diện.
Kiều Nhạc Hi muốn kéo tay Giang Thánh Trác, mới đụng tới lại bị cậu né tránh, Kiều Nhạc Hi ủy khuất hai mắt đều đỏ lên.
Bà Nhạc cười gọi cô qua, "Nhóc con, qua đây, giúp ngoại chút nào".
Kiều Nhạc Hi không tình nguyện đi theo bà ngoại vào bếp.
Ông Nhạc lúc này mới dùng cây gậy trong tay gõ gõ chân Giang Thánh Trác, "Thằng nhóc này, làm gì mà cứ như Na Tra vậy, quậy tới long trời lở đất mà còn không hài lòng sao, chờ lát nữa về nhà, nhìn xem ông nội cháu có đánh cháu không thì biết!"
Tâm tư Giang Thánh Trác nào lo lắng tới chuyện bị đánh hay không, trong lòng cậu giờ đây khó chịu vô cùng.
"Thế nào? Không phục à? Bình thường không phải là miệng lưỡi trơn tru nói nhiều lắm sao, sao hôm nay lại đặc biệt im lặng như vậy?" - Ông Nhạc gõ gõ Kiều Dụ, "Còn cháu nữa, cháu làm sao cũng không nói gì?"
Ông Nhạc chỉ chọn chỗ đau mà gõ, Giang Thánh TRác bị gõ vài cái đã chịu không nổi, vẻ mặt đau khổ than thở, "Ông ngoại, trong lòng con khó chịu lắm".
Nhạc Chuẩn vỗ bả vai cậu, "Cái tên ngốc này, khó chịu cái gì? Ông ngoại cho cháu bốn chữ, còn nhiều thời gian, cháu cứ cẩn thận mà cân nhắc".
Kiều Dụ cũng thở dài, nói với Giang Thánh Trác, "Để con bé đi thôi, nó có kiêu ngạo và mộng tưởng riêng. Cậu bẻ gãy cánh của nó bắt nó lại bên người, con bé sẽ không thấy vui vẻ thoải mái. Nhạc Hi không phải là dạng con gái thích trốn sau lưng người khác. Cậu hẳn nhiên có thể nhận ra, về chuyện này trong lòng nó kìm nén ý nghĩ riêng, cậu không cho nó thay đổi trở về, nó hẳn sẽ không chịu thua".
Giang Thánh Trác nghiêm mặt không nói lời nào.