Cặp Đôi Ác Quỷ

Chương 11: Sau cơn mưa trời lại sáng




Căn phòng rộng với những ánh đèn trùm nhen nhói đâu đó chiếu thẳng vào hai khuôn mặt tựa thiên thần đang có giấc ngủ say , hắn ôm lấy vòng eo nó mà ngủ ngon lành nhưng trong khi đó trán nó lại đang rịn đầy mồ hôi . Nó đang gặp một giấc mơ mà không phải đó là một cơn ác mộng , người nó run run lên từng hồi khiến hắn cảm nhận được có cái gì đó đang bên mình đang cử động . Hai hàng mi đẹp đẽ đang khẽ mở ra đôi mắt xám khói đầy bí ẩn , hắn nhìn sang vật bên cạnh thì thấy nó đang lẩm bẩm gì đó nho nhỏ nhưng cũng đủ để hắn nghe thấy

'' Thành ! Đừng bỏ em một mình !''- trên khóe mắt hai hàng lệ bắt đầu chảy ra những giọt nước trong suốt nhưng đôi mắt chưa chịu mở ra để thoát khỏi cơm ác mộng đó.

'' Tôi ở đây rồi đừng sợ !''- hắn khẽ ôm nó vào trong lòng của mình mà truyền đến cho nó từng hơi ấm của mình . Tuy hắn không biết người tên Thành là ai nhưng trong tình trạng nó không mở mắt ra thì làm sao để nó bớt sợ bây giờ ? Đành an ủi qua lời nói một mình không biết nó có nghe hay không thôi ! (~_~)

'' Đừng bỏ em lại một mình !''- nó như lấy được điểm tựa mà ôm lấy cánh tay của hắn rồi rúc đầu vào trong lồng ngực săn chắn của hắn mà lau đi những giọt nước mắt còn vương lại của mình . Nó như nghe được câu nói nên không khóc nữa mà ngủ một cách ngon lành và có vẻ như không gặp lại cơn ác mộng vừa rồi nữa , mặc dù nó không biết chủ nhân câu nói đó là của ai những vẫn nghe theo .

'' Tôi hứa sẽ không bỏ em ở lại đâu !'' - hắn thì thầm vào tai con người đang ở trong lòng ngực của hắn mà ngủ kia . Nó thực sự còn quá nhiều điều bí mật mà hắn chưa biết , rồi phải tìm hiểu mới được . Tuy tìm hiểu chuyện của người khác là lo chuyện bao đồng nhưng nếu hắn không biết người nó nói là ai thì làm sao có cách an ủi nó được ! Không lẽ cứ để nó phải gặp ác mộng môi đêm vậy sao ! ( lo xa quá )

Hắn nhìn nó cười trìu mến , cho dù bây giờ chỉ là màn đêm nhưng nụ cười đó vẫn tỏa sáng như ban ngày vậy . Thật đẹp ! Cơ thể to lớn của hắn đã bao bọc lấy thân hình nhỏ bé của nó mà ngủ tiếp , trên môi vẫn nở nụ cười tỏa nắng ấy.

Mặc dù đã là buổi sáng rồi nhưng bầu trời vẫn còn đen kịt lại như buổi chiều tối vậy . Hai con người bá đạo vẫn đang ôm nhau ngủ mà không hay biết đến thời gian kia , chắc hôm nay nó và hắn quyết định nghỉ học quá. Nó cựa mình vài cái thì thấy có vật gì đó bao trọn lấy mình nhưng không phải là chú gấu bông hôm qua nhận được mà là một vật gì đó to lớn hơn , có cả hơi thở và nhịp tim nữa , nó chắc chắn đó là con người . Nó ngóc đầu dậy xem vật đó là ai thì đôi mắt tím buồn kia phải mở to mắt nhìn người nằm bên mình , là hắn ! Sao hắn lại ở đây chứ ? Không lẽ hắn chưa đưa nó về ? Mà quên mất hắn có biết nhà nó đâu mà rước về ! Chắc phải đây là nhà hắn ! Nó khẽ đẩy cánh tay to khỏe kia ra mà ngóc mình dậy đi ra đứng bên chiếc cửa sổ có bầu trời tối thui kia mà ngắm quang cảnh nơi đây . Khi nãy nó cũng rất bất ngờ nhưng cái đầu thiên tài của nó sinh ra để làm gì cơ chứ và nó nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện nên mới yên lặng như vậy.

Hắn đưa tay vờn phía giường bên cạnh mình mà không thấy nó bèn vùng dậy mà mở mắt ra , tưởng nó phải hét ầm lên chứ không ngờ lại yên lặng khác hoàn toàn hắn suy nghĩ.

Đưa đôi mắt tìm khắp gian phòng thì dừng lại ở chiếc cửa sổ làm từ chiếc kính trong suốt kia , bóng một cô gái đang đứng nhìn bầu trời sắp đổ mưa kia ,suy nghĩ vấn đề gì đó mà hắn cho rằng đang nhớ đến cơn ác mộng của nó hôm qua . Hắn đi xuống chiếc giường ga trắng mà lấy trong tủ ra một chiếc áo sơmi trắng dài tay với chiếc quần ngố nâu xám đi đến chỗ nó đang đứng

" Vào thay đồ đi !"- hắn đưa trước mặt nó là bộ quần áo hắn lấy lúc nãy rồi tìm một chút thông tin trong ánh mắt nó nhưng đáp lại chỉ là con số 0

" Cảm ơn !"- nó nhận lấy bộ quần áo của hắn mà cười buồn ! Vì sao ư ! Vì nó đã biết được câu nói an ủi hôm qua là của hắn không phải là người nó hằng ngày mong nhớ ( chưa nghe thấy được câu cuối của hắn đâu nha)

Chẳng mấy chốc nó bước ra khỏi phòng tắm trong bộ dạng áo thì dài đến đầu gối , cánh áo phải sắn lên tận cổ tay mà vận dài , chiếc quần vì rộng mà phải thắt thêm cái thắt lưng da , chiếc quần ngố giờ thành quần dài mất rùi . Hắn cao hơn nó hơn 10 cm cơ mà , nó mặc dài là đúng rồi , nhìn bộ dạng nó bây giờ cực kì đáng yêu và cuốn hút lun ý.

" Trông cô đáng yêu đấy !"- hắn cười nhìn nó rồi chạy luôn vào vscn luôn mà để nó ở ngoài mà chẳng kịp ú ớ gì

" Ầm ...... Rào " tiếng mưa xối xả chút xuống quang cảnh ở đây , người đi đường phải tìm chỗ trú mưa , nhưng hàng cây ven đường thì đang nhảy múa cùng với những giọt mưa axit nhẹ . Ông trời thật hiểu biết cảm xúc hiện tại của nó mà mang cơn mưa tới đây , trước cánh cửa sổ có một chiếc cây cổ thụ lớn cao ngang bằng phòng hắn , phòng hắn từ tầng 2 cao bét nhất cũng phải khoảng trừng 4-5 m . Nó mở cửa sổ ra rồi nhảy qua chiếc cây kia một cách dễ dàng , nó mon men theo cành cây để đi xuống đoạn cành thấp nhất đặt chân rồi nhảy thẳng xuống mà đáp đất an toàn , may mà lúc nãy nó đã mang thêm chiếc giày thể thao của hắn vào chân nếu không chắc sượt da rồi và đầu đội thêm chiếc mũ lĩa trai đen của nó rồi búi tóc cao nữa khiến cho ai nhìn vào cũng tưởng rằng nó là boy nhưng không phải boy bình thường mà là hotboy làm ai cũng phải rõi theo mà nhìn nó , đa số là con gái đó nha.

Sau khi vscn xong xuôi hắn đi ra thì thấy nó đã nhảy thẳng sang cành cây bên kia khiến hắn phải tái mặt mày mà chạy xuống lầu , may mà nhà chỉ có hắn sống và mấy cô chú giúp việc nữa nếu không thì chết chắc rồi . Đi xuống thì nó đã đáp đất an toàn khiến hắn thở dài một tiếng rồi định đi ra chỗ nó thì nó bốc hơi đi đâu mất rồi. Nó thật biết cách làm cho hắn thôi mà , hắn mang trên mình chiếc áo sơmi cùng chiếc quần bò nam tính mài rách với mái tóc nâu vàng được để xuông cùng với chiếc ô đông hành đi tìm nó .

" Sao con nhỏ này đi nhanh vậy trời !"- hắn đi trên vỉa hè mà chẳng thấy nó đâu vì mọi người ai về nhà nấy và đí trú mưa hết rồi nên tìm cũng dễ thôi .

Đi qua khu công viên gần đó thì thấy một chàng trai đang ngồi ở đó mà cúi mặt xuống , nhìn có thể biết anh ta có nỗi buồn rồi !

" Nhưng bộ quần áo đó và đôi giày đó không phải của mình sao !"- hắn ngơ ngác nhìn con người đàng xa kia . Là nó đó sao không đến mà vẫn hỏi được câu này nhỉ

" Đúng rồi ! Là Thư mà !"- hắn tự cốc mình vào đầu một cái rõ đau vì cái tội không nhận ra nó . (~_~)

" Sao lại ngồi ở đây !"- hắn chạy đến che những giọt mư nặng hạt cứ vô tình tạt vào người nó

Sau khi nghe được giọng nói quen thuộc ấy nó bèn ngước lên trong đôi mắt ướt đẫm là nước , mọi người nhìn vào thì có thể không biết đó là nước mắt hay nước mưa nhưng hắn có thể nhìn được đó chính là giọt nước mắt của nó.

" Hix..hix tại...sa..o tôi ..không...q..uên được...! HUHU ...!"- nó khóc lên như nhưngzx đứa trẻ mà giấu đi những giọt nước mắt vào lòng bàn tay của mình để không ai thấy được

Ai cũng có một trái tim mà đúng không ?

Con người có lạnh lùng đến đâu

Đó chỉ là cái vỏ bọc mà họ tự tạo ra

Để che giấu đi cảm xúc , suy nghĩ

Luôn nói với mọi người rằng mình đã ổn

Nhưng bên trong lại có những vết nứt khó thể lành lại

Những vệt máu đang rỉ trong tim

Không ai là hoàn hảo cả !!!

Về mặt tinh thần lẫn thể xác !!!!

" Hay khóc đi ! Khóc cho bao giờ thấy lòng được an ủi ! Sau cơm mưa trời lại sáng ! Sau những giọt nước mắt sẽ là những nụ cười ! Tôi hứa với em !"- hắn buông thõng chiếc dù xuống mà đến gần ôm nó vào lòng mình mà đã nói ra một lời hứa

" Huhu...!"- nó vui khi nghe được lời hứa từ miệng hắn và cũng đau nhói trong tim và truyện quá khứ.

Cả hai cứ ngồi đó cho đến khi nó chịu nín thì hắn mới buông nó ra nhưng nó vì khóc đến mết là người nên đã dựa vào vai hắn mà ngủ , đúng lúc đó thì bầu trời đã tạnh mư và xuất hiện cầu vồng khiến cho quang cảnh thêm đẹp nhưng thật tiếc khi nó đã ngủ nhưng không sao . Hắn tin mình sẽ giữ được lời hứa như bầu trời đã hiện lên bảy sắc cầu vồng đẹp đẽ này. Hắn cõng nó trên lưng mà cười suốt cả dọc đường đi mà quên mất sự mệt mỏi trên lưng.