[Hồi Ký] Cấp 3, Anh Và Em

Quyển 2 - Chương 229: Người quen




Nếu cuộc sống là 1 trò chơi, thì ngại gì mà chúng ta lại không chơi cho tới bến. Tâm trạng tôi tuy có chút buồn vì nghe tin My đi, nhưng tôi tự nhủ rằng mình cần phải làm cho My hôm nay thật vui, chứ không thể để cô nàng buồn nã mà ra đi như thế được. Mất 1 khoảng thời gian khá lâu, tôi mới có thể đứng dậy được, tựa lưng vào lan can suy nghĩ. Thằng Ken bước qua bên cạnh tôi, vỗ vai rồi nhìn tôi đắm đuối, chẳng lẽ... ê bậy nha mối, đàn ông với nhau à nha =))) _Làm gì nhìn tao ghê thế? -tôi hỏi nó, mặt nghệch ra với cái ý nghĩ điên rồ vừa chạy xẹt ngang qua đầu tôi. _Xem coi anh nhập hồn về chưa. Làm gì mà như người mất hồn thế hả đại ca? _Đâu gì đâu! -tôi liếc nhìn mấy nhỏ, thấy ai cũng đưa mắt nhìn tôi, nhưng đều thấy chút buồn bã trong đôi mắt họ. Gượng cười ngượng nghịu, tôi chỉ biết rằng mình cần phải làm thay đổi cái bầu không khí lúc này đây thì mới được.

Liếc nhìn đồng hồ dt chỉ mới hơn 8h, tôi nảy sinh ý tưởng rủ mấy nhỏ đi hát karaoke, xem như thay đổi không khí luôn ấy mà. Tất nhiên là ai cũng đồng ý rồi, duy chỉ có Nhi là im lặng, cũng phải thôi vì ở đây hầu như nhỏ đâu hợp với ai! Nhưng vì tập thể, nhỏ vẫn phải theo chân bọn tôi đi tiếp cuộc chơi mà thôi. Kéo nhau qua quán karaoke của anh hai, tuy anh chị hai đi chơi đâu rồi chẳng biết, nhưng quán vẫn còn quản lý, nên dễ dàng sắp xếp cho chúng tôi 1 phòng Vip để quẩy cho nó thoải mái. Nhưng người ta thường nói, có duyên thì đi đâu cũng gặp, và đến giờ tôi vẫn phải chịu đựng trước cái duyên đó.

Lúc cần tìm thì chẳng thấy đâu, đến khi muốn tránh né thì y như rằng đi đâu cũng gặp cả. _A N lâu quá không thấy em ra quán thế -Anh T quản lý chào tôi, lão này thì là bạn học của anh hai, nghe đâu học quản lý nhưng không có việc làm nên về đây phụ quản lý cho quán của anh hai luôn. _Dạ em bận đi học mà anh! À còn phòng trống không anh? -tôi hõi lại. _Em đi mấy người? _12 người cả thảy -tôi nói. _Ừa còn Vip 2, em biết đường đâu cần anh chỉ đâu hả hehe -ảnh cười với tôi. _Oke anh! -tôi chào rồi dẫn mấy nhỏ vào luôn, đưa xuống phòng dưới cùng của hành lang trái. Chỉ phòng cho mấy nhỏ vào trước, tôi đi ngược trở ra sảnh nhờ anh T mang cho mấy dĩa trái cây, với vài chai bia uống cho thấm giọng. Khi trở về lại phòng, bất chợt thằng Ken kéo tôi lại, thằng này từ đâu chui ra thế ta? _Ế gì vậy mày? _Đại ca thấy gì không? -nó nhìn tôi hỏi, mắt nhìn về hướng phòng Vip 1. _Thấy gì là thấy gì? -tôi ngơ ngác. _Đó! -nó chỉ tay về phía cửa phòng Vip 1. _Có gì đâu nào? -tôi nhìn về phía cửa phòng, nhưng ngoài tấm kính mờ mờ ra thì tôi chẳng thấy được gì nữa, thằng Ken nó định troll tôi à? _Đậu! Lại đây! Thằng Ken bực mình đẩy tôi lại phía cửa phòng Vip 1, nhấn đầu tôi nhìn vào kính. Qua lớp kính mờ mờ đục đục, 1 đám người đang hét hò ỏm tỏi ở trong ấy.

Nhưng tôi không quan tâm, thứ tôi quan tâm là... Một người con gái đang cầm Mic ngồi 1 góc, bên cạnh cũng là 1 người con trai khá quen thuộc với tôi thì phải. Họ đang ôm nhau, cùng nhau hát vang 1 bài gì đó, do kiếng cách âm nên tôi chẳng biết bài gì. Người lạ từng quen đấy thôi!!! Tôi chợt mỉm cười, quay mặt bước về phía phòng Vip 2, nơi những người con gái tôi yêu đang chờ đợi tôi trong đó, bỏ mặc đi tiếng í ới phía sau của thằng Ken. Vậy... tôi đã thấy gì sau cánh cửa kia? Là Minh Thư cùng thằng con trai tên Thắng đang hạnh phúc bên nhau, đang cùng nhau hát hò vui vẻ ấy, ngày xưa tôi đâu được như vậy đâu nhỉ? Đúng là đời luôn làm cho con người ta thay đổi tính cách.

Vào trong phòng ngồi, mấy nhỏ thì hát, tôi cũng góp vui vài bài thôi, thời gian còn lại thì tôi ngồi nhâm nhi bia cùng với hai thằng ôn, à không hai thằng em yêu dấu =)) _Đại ca sao nay bình thản thế? -thằng Ken nói nhỏ vào tai tôi. _Sao nào? _Thì con nhỏ đó đó! Thấy chướng mắt! Sao anh không trả thù lại đi? -thằng Ken nhăn mặt. _Kệ họ đi, tuỳ họ-tôi mỉm cười cay đắng, đúng là tôi có thể trả thù đấy, mở cửa ra để miệt thị MThư, hay là đánh thằng kia? Tôi đều có thể làm được. Tuy vậy, tôi chẳng điên đến mức phải làm những điều điên khùng đến vậy, là thế thì tôi được lợi gì đâu chứ... _Nay đại ca khác hẳn với thường ngày quá nhỉ? -nó xoa xoa thái dương, đâm chiêu suy nghĩ. _Thế à? Kệ đi cũng chẳng ảnh hưởng gì đến kinh tế của tao và mày đâu! _Ừ kệ vậy -thằng Ken cam chịu. Rồi tôi và nó cùng thi nhau đá bia, chẳng mấy chốc mười mấy chai sài gòn đỏ trên bàn bốc hơi, còn thằng Long nhỏ thì... nó sà vào lòng gấu nó ngủ luôn rồi =.= cái thằng xem vậy mà yếu, mới có 2 chai là ngay đơ mất rồi.

Hát hò các kiểu này nọ, cũng gần cả 10h đêm mới rời khỏi được quán karaoke. Ra ngoài đường, tôi hỏi mấy nhỏ. _Giờ về được chưa? _Thôi đi chơi nữa đi! Không muốn về nhà đâu! -Quyên lắc đầu nguầy nguậy. _Đúng đó, về nhà chán lắm! _Ở đây có chổ nào đi chơi được nữa không anh? -Yến hỏi tôi. _Còn mỗi bar thôi -tôi thở dài ngao ngán, hic giờ 10h hơn rồi mà vẫn chưa được về nhà ngủ nữa, thiệt tình mà! _Ý được đó, hay là ra bar chơi đi -MNgọc sáng mắt lên. _Đúng đó, đi nha anh! _Đi đi nha nha! _Ừ rồi đi thì đi. -tôi bất lực gật đầu trước mấy nhỏ, nhìn qua thằng Long thấy nó gục cmn rồi, nên tôi kêu gấu nó chở nó về nhà trước luôn, còn nhiêu thì lại kéo nhau lên bar, và tất nhiên là bar của anh hai rồi =)) _Ớ anh N nay đi đâu đây, lâu quá không gặp! -thằng bảo vệ thấy tôi chạy xe vào bãi liền chạy ra chào hỏi. _Đi học mày ơi, à coi xếp dùm anh mấy chiếc xe nhé! -tôi nói với nó, thằng này mới 16 tuổi thôi, nhưng làm bảo vệ ở đây cũng gần cả năm rồi, vì anh hai nó là một trong những người bảo kê ngầm của quán, nên nó dễ dàng được nhận vào làm mà không cần đủ tuổi. _Oke anh! Vào trong cảnh vật của quán vẫn như cũ, chẳng khác ngày xưa là mấy.

Vừa vào quán đã thấy aC ngồi trên bàn quản lý rồi, thấy tôi ổng vẫy tay chào rồi đi xuống xếp bàn cho tôi, 1 bàn ngay trong góc bar, kế bên quầy bartender. Vào đây cho nó có không khí tí thôi, vì duy chỉ có nơi đây là ban đêm sôi động, chứ ngoài đường chán lắm. Nhưng tại sao tôi nói có duyên thì sẽ gặp thường xuyên cơ chứ? An toạ chổ ngồi, tôi đưa mắt nhìn quanh bar, xem coi tối nay có đông người đến đây đổi gió hay không. Cũng đông phết, ngày cuối tuần nên hầu như bàn nào cũng chật kín người ngồi, có hẳn 2 bàn tổ chức tiệc sinh nhật nữa. Uống bia nhiều nên no nước, mà no thì cần phải xả nước cứu thân thôi, nên tôi kéo thằng Ken đi chung luôn cho vui. Đến khi ra thì mới thấy lạ lạ. _Anh ơi về thôi anh! -My níu tay tôi nói. _Ơ mới vào mà. _Giờ không thích nữa! -Yến nhăn mặt, mắt hờ hững liếc nhìn về phía sau lưng tôi.

Chuyện gì thế? Tôi ngồi xuống ghế, xoay lưng lại nhìn về hướng mà Yến đã nhìn. Lại cái hình ảnh quen thuộc kia đập vào mắt tôi, là Thư và thằng Thắng, cùng với đám bạn của nó đang ngồi bàn ngay sau lưng tôi, cách nhau chỉ 2m là cùng. _Kệ đi! -tôi mỉm cười, có chút đắng nơi cổ họng. _Anh... -Quyên khẽ rung người nhìn tôi, rồi lại đưa mắt nhìn về bàn của Thư đang ngồi, chắc là Quyên đang lo cho tâm trạng của tôi. Ái Nhi chỉ nhìn Thư 1 lần, và 1 nụ cười nhạt xuất hiện trên môi nhỏ, mặt nhỏ lạnh lùng khó tả kèm theo nụ cười mà mị, miệng khẽ lẩm bẩm gì đó, nhưng tôi chẳng nghe thấy được. _Mẹ kiếp! Gặp thứ gì đâu không! -thằng Ken tức giận đập bàn cái bốp, nhưng tiếng vang nhỏ thôi. _Ơ Ken sao thế? -nhỏ Tiên lo lắng hỏi _À không sao đâu, Tiên đừng lo, chỉ là mình gặp người không muốn gặp thôi -Ken nói. _Kệ nó đi mày! -tôi kêu. Gọi mấy ly cocktail, thêm 2 ly Rum, 1 ly whiskey cho Ái Nhi nữa, chúng tôi ngồi đó nhâm nhi, nhưng tuyệt nhiên chẳng ai nói năng gì cả, tất cả đều chìm vào suy nghĩ của riêng mình. _Cô em xinh đẹp, uống cùng anh 1 ly nhé! -1 thằng trẩu nào đó đến mời Nhi ly rượu, nhưng nhỏ chẳng nói gì. _Cô em, uống cùng anh 1 ly nha, sẵn tiện cho anh làm quen luôn -thằng khác lại chổ của Tiên. Tôi và thằng Ken im im nhìn hai thằng đó, thấy cũng quen quen thì phải.

Nhưng trên tinh thần, tay tôi vẫn lòn xuống dưới cái ghế, nắm chân ghế kế bên thủ sẳn. _Quen nhau không? -Nhi hỏi ngược lại. _Ồ không quen -thằng trẩu trả lời. _Vậy hả, thế thì xin lỗi, tôi không thích nói chuyện cùng người lạ. _Trước lạ sau quen mà cô em -thằng đó nói. Nhưng Nhi lại tuyệt nhiên im lặng, không hé răng nữa lời. Mấy người kia cũng vậy, còn Tiên thì run lên vì sợ hãi. _Chảnh chó thế gái! -thằng trẩu có vẻ quê độ nên mở miệng chữi tục. _Bốp! -tôi nện cái báng ghế vào đầu thằng trẩu đó luôn. _Bốp! Bụp bụp! -bên kia thằng Ken cũng đứng dậy chụp cái ghế choảng vào đầu thằng đang cù cưa mời rượu nhỏ Tiên, kèm theo hai cú đá kèm vào bụng.

_ĐM sao tụi mày đánh bạn tao? -1 giọng nói xuất hiện sau lưng tôi, nghe quen quen nhỉ? Quả nhiên đúng như dự đoán, là của thằng Thắng! _Hừ người quen cũ, có duyên nhỉ? -tôi ném cái ghế xuống đất, phủi tay. _Mày! -thằng Thắng nhìn tôi ngờ ngợ, còn Thư thì mở to mắt nhìn tôi, bộ tôi lạ lắm hay sao ta. _Câm đi, hai thằng này qua đây chọc ghẹo bạn gái tao, đây là cái giá nó phải trả, mày có ý kiến không? -tôi nheo mắt nhìn nó. _Chuyện gì thế N -aC thấy động nên chạy xuống, dẫn theo mấy thằng lính nữa. _Không gì anh, hai thằng này qua đây chọc bạn gái của em, em tặng nó cái ghế thôi -tôi hừ nhạt, mắt hướng nhìn về phía hai thằng sỉn đang lòm khòm bò dậy kia. _Thôi hiểu lầm thôi, bỏ đi N, quán còn làm ăn nữa -aC giảng hoà, nhưng lại nháy mắt với tôi. _Ừ thôi được rồi em xin lỗi -tôi nói.

Quay qua thằng Thắng, tôi thấy nó nhìn tôi trừng mắt, tay thu nắm đấm đang run lên bần bật, còn MThư thì ôm lấy tay nó. Chắc thằng Thắng cay tôi lắm. Tôi ngồi lại bàn, đám thằng Thắng thì hốt hai thằng trẩu kia về, cũng đổ tí huyết. Có vẻ vụ này căng thẳng đây. Yến và Quyên đang ngồi cạnh tôi, cả hai níu lấy tay tôi, nhăn mặt lại. Tôi chỉ mỉm cười thôi, chuyện gì đến nhất định sẽ phải đến.