[Hồi Ký] Cấp 3, Anh Và Em

Quyển 2 - Chương 227: Bị hành




Đứng thay đồ trước gương, tôi cố gắng hết mức suy nghĩ, diễn ra cái cảnh tương lai tốt đẹp cho cuộc đời của tôi mai sau. Liệu rằng tôi có thể yêu và cưới cùng một lúc hết tất cả những người con gái kia hay không? Nếu may mắn được thì cuộc sống của tôi như thế nào nhỉ? Là sung sướng khi có được nhiều vợ hầu hạ, hay lại bị hành hạ dã man không thương tiếc, nai lưng ra làm để phục vụ cho mấy người vợ xinh xắn, dễ thương kia cơ chứ =.= Chắc nghiêng về phương án hai nhiều hơn rồi...

Qươ cái áo thun tròng vào cổ, tôi mở cửa nhà tắm, lắc lắc cái đầu cho cái mái tóc của tôi vào nếp, nhưng mà... tôi cũng vào tròng. Một màn đêm tối tăm nhanh chóng bao phủ lấy tầm nhìn của tôi, một cái gì đó to lớn, phủ kín cả thân người tôi từ đầu đến chân (cái tấm chăn nhé). Chỉ trong giây lát, chưa đầy 2s nữa, tôi đã bị ai đó đạp ngã xuống sàn, và...

_Chết này!

_Đánh nhau này!

_Hổ báo này!

_Ôm gái này!

_Chết đi!

Hằng hà sa số những cú đá bùm bụp vào người tôi, hết đá thì đạp, hết đạp thì đứng lên người tôi mà nhún @@ bao nhiêu đồ ăn trong bụng tôi nó cứ xốc xốc suýt chút nữa thi nhào trào ra ngoài hết rồi. Đánh chán chê bọn lạ mặt kia mới thả tôi ra, lúc này thì tôi thân tàn ma dại mất rồi, chỉ biết nằm co ro như 1 con cún trước cửa phòng tắm mà thôi. Hé đôi mắt ra nhìn, trong tầm nhìn hi hí lúc này của tôi là 4 bà la sát đang hầm hầm rực lửa trong ánh mắt, tay chân thì đỏ ửng lên do đánh tôi mà ra (da trắng quá, va chạm mạnh mạnh tí là đổi màu hết thôi).

_Hic hic sao đánh anh? -tôi hỏi

_Tự suy nghĩ đi hén -Quyên nhìn tôi đầy thách thức.

_Hừ bị vậy là nhẹ rồi, ở đó còn than à? -MNgọc cau mày

_Ngon lắm!

_Ăn được tui không mà biết tui ngon -tôi lầm bầm

_Còn trả treo nữa hả, muốn bị đập nữa không? -My cầm cái gối phang tôi.

Đỡ khổ, tôi chụp cái gối kê đầu nằm dưới sàn luôn, mặc cho mấy nhỏ đang săm soi dò xét cái phòng của tôi. Phù! May mà phòng tôi chẳng chứa hàng cấm, duy chỉ có hai con dao bỏ dưới tấm nệm mà thôi@@ dưới gầm giường thì 1 thùng hàng, ngày xưa mua về chưa có dịp xài, còn bỏ xó ở đó.

Nhưng sao mà chỉ mới có 4 người thế kia, còn hai cô nàng kia đâu rồi nhỉ? Tôi đảo mắt mà chẳng thấy hai nhân ảnh mang tên Thùy Linh với Ái Nhi đang hiện diện ở đâu cả. Nằm hồi cũng chán, tôi cầm cái gối ném lại lên giường, cơ mà lại trúng Quyên, và...

_Ê thằng kia kím chuyện hả mày! -Quyên gào lên

Đậu, ẻm kêu tôi bằng thằng luôn kìa. Nhưng mà chỉ sao cái tiếng hét kinh người đó, 3 nhỏ còn lại cũng nhìn tôi bằng cặp mắt xác thủ. Yến từ từ tiến bước đến gần tôi, cười mỉm, cả My cũng vậy, và rồi tới lượt hai người kia. 4 đứa tụi nó đang bao vậy tôi lại, nói chính xác hơn là tôi đang nằm trên sàn nhà, và xung quanh tôi là 4 con cọp cái đúng nghĩa =]]

_Sao sao lại gom xuống đây hết thế -tôi lấp bấp hỏi

_À thấy ai kia có vẻ nhàn rỗi quá ấy mà -Quyên mỉm cười, nháy mắt với tôi, nhưng nụ cười kia không mang nghĩa là vui vẻ đâu nhỉ, nó mang hàm ý cứ như rằng: “kì này mày chết với bà” vậy@@

_Nằm dưới đất lạnh lắm anh, lên giường nằm nhé!- Yến nói

_Đúng đó, muốn gì tụi em chiều -My lên tiếng.

_Hả! Thiệt à? -tôi ngạc nhiên, gì mà mấy nhỏ thay đổi 180 độ thế kia, trừ Quyên ra mấy nhỏ kia nhìn tôi cười vui vẻ lắm, đâu có vẻ gì là gây nguy hại cho tôi đâu, ấy vậy tôi cũng bớt lo lắng được phần nào. Nhưng tôi cũng thoáng ngạc nhiên trước lời ngỏ “muốn gì tụi em chiều” của My lắm, là sao ta???

_Tất nhiên rồi! -My nháy mắt.

_Đúng đó anh!

_Được được, để anh lên giường hehe! -tôi cười

_Khỏi đi anh, để tụi em cho! -Quyên cất tiếng ngắt lời

_Là sao? -tôi ngạc nhiên

_Là thế này đây!

Mấy nhỏ chi nhau ra, hai đứa nắm tay, hai đứa nắm chân tôi, nhấc bổng tôi lên khỏi mặt sàn, lại còn đung đưa qua lại nữa chứ (hic tại tôi ốm quá, có 55kg thôi, nên nhẹ tênh so với sức lực của 4 nhỏ, nhấc cái là tôi đã rời xa cái sàn yêu dấu kia tận mấy tấc luôn rồi)

_Ế ế tính làm gì vậy hả? -cảm thấy có điều gì đó bất thưởng, tôi hét toáng lên trong vô vọng

_Là vầy nè... Một!... Hai!... Ba! -mấy nhỏ vừa đung đưa tôi vừa đếm.

Vừa dứt tiếng đếm, mấy nhỏ đồng loạt buông tay ra. Tôi theo quán tính bay thẳng lên không trung, vẻ 1 đường cong parabol hoàn hảo đáp thẳng xuống nệm, may mà tấm nệm khá dầy nên tôi chẳng lo lắng gì mấy, nhưng mà...

Khi tôi chưa kịp định hình lại vị trí cảu mình, 4 bóng đen đã bay vù vù trước mắt tôi, trong nổi sợ hãi khôn nguôi, 4 bóng đen đã đáp đúng đích đến, hạ cánh hẳn trên người tôi.

_Yahhhhôi giơ tay

_HỰ! -tôi rống lên 1 tiếng lớn ngay sau khi 4 con heo no tròn kia hạ cánh trên người tôi, suýt chút nữa tắt thở luôn vậy.

Đã thế, chúng vừa lăn ra hai bên giường, thì ngay lập tức đã cầm gối trên giường phang tôi tới tấp, đứa nào không gối thì dùng tay chơi luôn, haizz kiếp giang hồ dao kiếm đổ máu tôi không sợ, chỉ sợ mỗi mấy nhỏ này hợp tác lại tra tấn tôi mà thôi hic. Chẳng biết tại sao nay mấy nhỏ lại hành hạ tôi đến thế, đánh đấm cứ thẳng tay mà thôi hic, chẳng còn tình cảm như mọi khi nữa. Chắc tại có sự xuất hiện của Linh nên mấy nhỏ này mới bộc phát lên đến thế, vì ngày xưa chẳng phải mấy nhỏ đã từng nói nếu tôi léng phéng với ai ngoài mấy nhỏ ra thì nên coi chừng hay sao =]] giờ nghĩ lại mới thấm. Khổ rồi đây, chẳng hiểu sao tôi lại phải chịu cảnh bị áp bức bởi 4 nhỏ này tại ngay nhà của tôi cơ chứ? Nhưng có cho vàng tôi cũng không dám vùng dậy đấu tranh, khi mà nhà tôi ai chẳng ngã về phe mấy nhỏ cơ chứ, ngay cả mẹ tôi cũng đã ban kim bài miễn tử cho mấy nhỏ rồi, giờ tôi mà đánh 1 trong số họ, thì ngay lập tức tôi có 1 vé vi vu khắp đầu làng xó chợ =]] nên tôi đâu có dại, chỉ biết căm nín nằm chịu trận mà thôi.

_Chuyện gì mà vui thế? -Linh mở cửa phòng tôi bước vào, sau lưng em là Ái Nhi đang tò mò nhìn vào, chẳng biết hai người đi đâu nảy giờ nhỉ, à còn thằng Ken với Thy, Tiên nữa, chắc là còn đang ở dưới nhà đây mà.

_Linh ơi, help me -tôi giơ tay cầu cứu em.

_Ế sao thế anh, em thấy vui mà? -Linh che tay lên miệng cười.

_Cứu hự! Cứu anh đi! -thấy tôi cầu cứu, mấy nhỏ có vẻ nóng máu hơn hẳn, sẵn sàng xuống tay mạnh hơn nữa, chẳng biết là ai đấm 1 phát vào mắt tôi nữa, suýt chút nữa bầm tím con mắt luôn vậy@@

_Mấy chị buông ảnh ra đi - Linh lên tiếng, phù cứu viện của tôi đã hiển linh kịp thời rồi đây, nhưng...

Mấy nhỏ nghe lời Linh, buông tôi ra, quay lại hừ nhạt với tôi rồi cũng rời khỏi giường, tuy nhiên vẫn còn đứng quanh quẩn bên cạnh cái giường của tôi thôi. Linh chậm chậm bước về phía tôi, mang lại ánh sáng với hào quang chói lóa, kéo tôi từ địa ngục về lại với thiên đường kia chăng? Em vừa đi vừa mỉm cười với tôi nữa chứ, nhìn yêu thật, chứ đâu như mấy nhỏ kia, hung dữ muốn chét luôn vậy. Nhưng mà hình như có cái gì đó sai sai thì phải? Khi mà Linh bước đến gần giường, em quay qua nói với mấy nhỏ kia

_Để em!

Và hai tay của Linh đang đan vào nhau, bẻ kêu rôm rốp cả lên@@ Tôi đang nằm ngửa người trên giường, Linh chẳng nói chẳng rằng nhạy lên giường, thụi cho tôi 1 đấm vào chấn thủy trong tiếng cười giòn giã của mấy nhỏ kia

_Hự! -tôi rên lên đau đớn, gì chứ đấm vào chấn thủy mà không gòng người sẵn thì phê lắm.

_Này thì cứu này! -Linh đứng dậy nhìn tôi cười đểu nữa chứ.

_Đáng đời!

_Người như anh không có ai cứu đâu!

_Hic sao tui khổ thế này -tôi ngửa mặt lên nhìn trần nhà kêu than, tay vẫn còn xoa xoa lấy cái chấn thủy của mình. Cú đấm của Linh thì vẫn uy lực như ngày nào, không đau mấy, nhưng vẫn đủ thấm, đủ đau âm ỉ suốt cả buổi chứ chả đùa đâu.

_Hừ còn than thở nữa à? Đi đánh nhau vui lắm hay sao mà đi hoài thế hả? Hứa với tui đã rồi thất hứa là sao? -Yến trách móc.

_Ơ cái này là ngoại lệ chứ bộ, tại tình huống bất ngờ, anh chỉ tự vệ thôi mà! -tôi gân cổ lên cãi

_Chứ không phải anh đánh thằng T cọp trước hả -Linh nheo mắt nhìn tôi cười đểu, hic nó bán đứng tôi luôn kìa.

_Đó, anh còn chối nữa không? -My lên tiếng chất vấn.

_Nhưng mà tại em nó đánh Thy trước! -tôi nói

_Vậy sao anh không nói cho em hả? Anh coi em là gì? -Yến hỏi, miệng cười nhạt

_...

_Chuyện của Thy là chuyện cảu con gái, em biết là anh lo, nhưng ít ra anh phải kể cho em chứ?

_Đụng đến người thân cảu anh, tức là đụng đến nguyên tắc của anh, anh không thể bỏ qua! - tôi lạnh lùng nói, có cãi cũng vô ích, tôi đứng dậy bỏ ra ngoài luôn. Nhức đầu thật, chỉ có 1 việc cỏn con thế thôi mà cũng cãi với tôi nữa cơ chứ? Nhưng mà haizz dù sao tôi cũng nóng tính quá rồi, nên tôi đành quay đầu ngược trở lại phòng, bỏ đi cái “tôi” to lớn xuống để xin lỗi Yến vậy. Dù sao cũng chỉ là mấy nhỏ quan tâm tôi mới bực tức với tôi khi tôi đi đánh nhau mà không nói lại cho mấy nhỏ thôi mà, điều là tại tôi, đáng lẽ ra tôi không nên nổi nóng với Yến thì đúng hơn. Vào phòng thì thấy mấy nhỏ đang đứng quanh Yến, Yến thì gục mặt xuống, hai tay dụi mắt, chắc lại là đang khóc đây mà. Thấy tôi mấy nhỏ tự động dạt ra hai bên, nhường chổ cho tôi đến trước mặt Yến. Dừng bước trước Yến, tôi khẽ nói nhỏ, hi vọng em sẽ tah thứ cho tôi

_Anh xin lỗi em nha!

Yến chẳng nói gì cả, đứng dịch sang một bên, hai tay vẫn dụi mắt, nhưng trên môi khẽ nở 1 nụ cười gằn....

_Yahhhh

_Bụp! -tôi chới với bay thẳng về phía trước do 1 ngoại lực tác động từ phía sau, khỏi đoán cũng biết là từ Linh mà ra chứ không đâu, may mà tôi té thẳng vào cái giường nệm, nên khá là êm ái, nhưng mà khi chưa kịp quay mặt lại, 1 giọng nói đã hút hết sĩ khí trong tôi mất rồi.

_Mấy chị! Xử hắn! -Linh hét lớn.

Và rồi thì 1 cơn mưa đấm đá như vũ bão ùa qua tôi, tôi chỉ kịp nghe thấy bụp bụp bụp rồi thôi =]] cơn mưa qua đi, tôi trở thành 1 cái mền rách, nhưng chưa...

_Đừng mà... Đừng! -tôi hét lớn khi Linh đang cầm thỏi son tiến về phía mặt tôi, tôi cố quay đầu né đi nhưng không được, vì giờ đây tôi đã bị 4 bà la sát kia kịp chặt tay chân tôi lại mất rồi, muốn nhúc nhích cũng chẳng có thể nào mà nhúc nhích được nữa. Tôi chỉ biết nhấm mắt lại mặc cho số phận mà thôi.

Vài phút sau, hàng chục lằn son môi quẹt ngang quẹt dọc khắp bản mặt tôi, xuống cả cổ, nhìn chẳng khác mấy cha thổ dân da đỏ là mấy. Mấy nhỏ chĩ chịu buông tha cho tôi sau khi đã thỏa mãn được bằng việc quẹt son lên mặt tôi.

_Cho chừa nhé hihi!

_Này thì lớn tiếng với em! Biết người ta lo lắm hay không mà còn lớn tiếng hả?

_Hic hic anh biết lỗi rỗi, tha cho anh đi mà -tôi năn nỉ

_Hừ tạm tha cho đấy! -Linh lên tiếng, buông tha cho khuôn mặt của tôi, vì giờ đây em cũng hoàn thành tác phẩm của mình rồi kia mà, đã vẻ khuôn mặt tôi bấy nhầy, và đã chụp luôn hẳn 1 đống hình kỷ niệm hichic kì này thì nhục cả mặt rồi chứ chả chơi đâu, biết lấy mặt mũi nào mà ra đường đây ta @@

_Đại ca, nhậu không? -thằng Ken mở cửa phòng tôi bước vào, cái thằng ngáo chẳng biết gõ cửa là gì, và xin chúc mừng nhé thằng đệ!

Ngay lập tức thằng Ken bị chíu những ánh mắt tức giận xen lẫn hào hứng về phía nó. Thằng Ken thấy tôi bị mấy nhỏ quẹt son cùng mặt, ngay lập tức cu cậu vỗ tay vào đùi chan chát, rồi chỉ tay vào mặt tôi cười ha hả, dường như nó thấy tôi bị vầy nó vui lắm thì phải =.= nhưng nó đâu biết rằng mọi cử chỉ và lời nói của nó đã bị mấy bà chằn kia ghi nhận, và nó sẽ là vật hi sinh tiếp theo cho tác phẩm nghệ thuật của nghệ nhân Thùy Linh rồi đây, vì tôi thấy em lấy thỏi son ra khỏi bóp nữa rồi@@ hehe chết mày rồi Ken ơi!!!

_Ken lại đây nói nghe!- Linh kêu nó

_Ơ làm chi -thằng Ken ngu ngơ hỏi.

_Thì lại đây nhanh lên -Linh ra lệnh.

_Thôi bye nhé, hình như đi lộn chỗ rồi.

Nhận thấy được điều bất thường, thằng Ken quay lưng lại định chạy, nhưng chẳng kịp nữa rồi, khi mà Tiên và Thy đã tới trước cửa.

_Thy, Tiên chặn thằng Ken lại nhanh! -Linh ra lệnh.

Và thằng Ken thì chạy đâu cho thoát, khi mà em Tiên của nó cũng tham gia kia mà =]] thấy Tiên đứng trước cửa thì thằng Ken tự động giơ tay đầu hàng mất rồi, cái thằng =.= nhát gái dễ sợ. Ơ nhưng hình như tôi cũng giống nó thì phải ~.~ Linh tới bên thằng Ken, tặng cho nó mấy đấm, rồi lôi nó đến thế vào chỗ của tôi, chỉ tội cho nó là lần này quân số lên đến 6 người, quẹt banh chành cái mặt của thằng nhỏ luôn vậy, đúng là chẳng nên chọc giận con gái mà@@

Nhưng mà sao lại thiếu đi 1 người thế nhỉ, tôi nhìn quanh quẩn khắp phòng nhưng chẳng thấy Nhi đâu cả, lục trong trí nhớ, tôi cũng chẳng thấy hình ảnh nhỏ tham gia tra tấn hành hạ tôi, vậy nhỏ đâu rồi? Nhân lúc thằng Ken đang thu hút sự chú ý của mấy nhỏ, tôi lẻn nhanh vào nhà tấm, cố gắng chùi cho hết những lằn son trên khuôn mặt. Kì muốn chết luôn nó mới chịu ra@@ dễ sợ thật.

Lẻn ra ngoài, tôi phi thẳng lên sân thượng luôn, ở dưới hồi mấy nhỏ kím tôi xử tôi nữa mất, bị hành mấy lần như thế cũng đủ rồi. Bước chân vồn vả lên sân thượng, tôi cố chạy nhanh lên đây là vì trên sân thượng có trồng cây xanh, và có cái võng dưới mấy hàng cây rêu xanh, được cái nằm mát lắm. Hớn hở, tôi mở cửa sân thượng bước ra luôn.

Nhưng đập vào mắt tôi lúc này đây là 1 nhân ảnh thân quen đang đứng bên hàng dây leo ven ban công. Ái Nhi đang vân vê những đóa hoa ti gôn màu hồng phớt đang rung rinh theo làn gió kia. Nhìn cô nàng có vẻ vui lắm, cứ mỉm cười nhìn những bông hoa nhỏ nhỏ xinh xinh kia đung đưa. Không gian dường như đã dừng lại trong khoảnh khắc ấy, 1 nụ cười làm tim tôi xao xuyến, đập loạn nhịp cả lên. Yêu em mất rồi, cô gái lạnh lùng có tâm hồn bay bổng...

_Coi chừng rụng bông của tui hết bây giờ! -tôi nói khẽ vào tai Nhi sau khi tôi nhẹ bước đến bên cạnh cô nàng.

_Kệ! -em nói, chẳng có tí giật mình nữa, sao lạ vậy kìa?

_Ơ không giật mình à? -tôi thắc mắc.

_Hì anh hù ai được, chứ không hù được em đâu -Nhi nhẹ giọng nói với tôi, mắt vẫn đắm chìm trước vẻ đẹp của những bông hoa ti gôn kia.

_Sao thế?

_Khi anh mở cửa, em đã nghe tiếng rồi, mà em lại đứng quay lưng về phía anh, chắc chắn rằng anh sẽ hù em thôi -Nhi đáp

_Lỡ không phải anh, mà là 1 người khác thì sao? -tôi nheo mắt hỏi khó, vì trong nhà có biết bao nhiêu là người, cô nàng chắc gì sẽ là tôi?

_Không thể, vì khi Ken mở cửa phòng đi vào phòng anh, lại nghe tiếng Linh kêu chặn Ken lại, chắc chắn rằng Ken sẽ bị bắt ở lại, còn anh tstrongi sẽ lợi dụng cơ hội đó mà thoát ra, em chắc chắn 1 người thích tự do như anh không dại gì mà ở lại căn phòng đó, và nguyên nhân cuối cùng là ba mẹ anh đã đi công chuyện, không có ai có thể lên đây lúc này! -Nhi nói, miệng cười mỉm, còn tôi tstrongi như vịt nghe sấm vậy...

_Lỡ như mấy nhỏ kia lên thì sao?

_Cũng không thể, vì em nghịch với họ, chắc gì họ đã lên đây, còn Linh thì vừa cùng em trên đây xuống, thế nào Linh cũng sẽ nói em ở trên đây cho mấy người kia, đảm bảo rằng 1 điều sẽ không có ai lên đây khi biết có sự hiện diện của em, và chỉ có mình anh là có thể xuất hiện nhất! -Nhi nói, nhưng lần này em lại nhìn ra xa xa về phía những rặng cây hoa sữa gần nhà tôi.

_Em với Linh lên đây à? Làm chi thế -tôi thắc mắc.

_Ơ thì... à mà không gì -Nhi vội quay mặt tránh đi ánh mắt của tôi.

_Chuyện gì thế? -tôi cau mày

_Bí mật! Đến lúc nào đó thích hợp thì anh sẽ biết, nhưng bây giờ thì chưa thể! -Nhi mỉm cười, nụ cười nhạt luôn nở trên môi em mỗi khi không muốn tranh cãi với ai đó.

Rồi em quay lưng đi về phía những rặng hoa hồng đỏ thắm mà tôi trồng, tuy cũng có nở một vài bông trái mùa, nhưng cũng khá đẹp mắt. Em cúi xuống nhìn thật sát những cánh hoa hồng kia, rồi lại nhoẻn cười 1 cách lạ lùng, em quay lại đối mặt với tôi.

_Hoa đẹp, cũng có lúc phải tàn! Không thể nào là tồn tại mãi mãi được cả! Và như thế, bí mật đến 1 ngày nào đó cũng sẽ được phơi bày mà thôi...

Em đứng đó, nhì tôi cười thật tươi, còn riêng tôi thì đứng chết lặng, cố gắng ghi lại từng lời của em vào trí óc, để rồi đêm về lại lấy ra mà suy nghĩ vẩn vơ. Đến khi không còn bên nhau, tôi mới có thể nghiệm ra được những gì mà em đã nói khi ấy... Ngoài trời nắng vàng cũng sắp tắt, một ngày mới lại dần lui về chốn bắt đầu của nó, ánh nắng chiều đã không còn gay gắt nữa, thay vào đó là 1 màu cam vàng đỏ pha lẫn lộn vào nhau, cố sức mang lại chút ánh sáng cuối cùng cho 1 ngày dài đầy biến động.

Tôi và eem đứng đó, cùng nhìn về ánh tà dương dần buông xuống kia, cùng chìm vào những suy nghĩ riêng của mỗi người.... Một ngày nữa lại dần trôi qua, và thời gian lại càng bị rút ngắn...