[Hồi Ký] Cấp 3, Anh Và Em

Quyển 2 - Chương 210: Cơm tối




Đứng bất động mất vài giây, rồi tôi cũng dần lấy lại vẻ bình tĩnh quyết đoán thường ngày của mình, cơ mà mặt vẫn còn đơ ra sau khi nghe nhỏ Thy báo động với cái tin giật gân: MNgọc đang hiện diện ở đây @@

_Này anh sao thế -Yến lay tay tôi.

_Ớ hờ đâu có gì đâu -tôi choàng tỉnh, cố trưng ra bộ mặt tươi tỉnh để tự an ủi cho bản thân, gì chứ kì này coi bộ vui luôn rồi đây.

_Bộ có chuyện gì à?

_Không! Không có gì đâu! Mình vào thôi -tôi nói rồi bước vào trước, còn nhỏ Thy thì nó co chân chạy vào từ đời nào rồi.

_Lạ lùng! -Yến nói, rồi cũng vội bước theo tôi đi vào trong, tức là vào gặp bố mẹ chồng =]] đùa thôi.

Bước vào cửa, khung cảnh vẫn như ngày nào, chẳng có gì là thay đổi. Ở phòng khách, chỉ có mỗi ba tôi đang ngồi xem ti vi mà thôi, còn mẹ tôi thì không thấy đâu, chắc là ở dưới bếp rồi.

_Thưa ba con mới về -tôi nói lớn.

_A thằng N, mày mới về à con -ba tôi giật mình quay lại, có chút ngạc nhiên xen lẫn niềm vui đang hiện lên trên khuôn mặt khắc khổ của ông.

_Dạ con mới về tới thôi, mà mẹ đâu rồi ba?

_Bả ở dưới bếp ấy, đang nấu cơm ở dưới.

_Dạ sao nay ăn trể vậy ba, thường giờ này nhà mình ăn tối rồi mà?

_Thì nay có con Ngọc về chơi, nên bả với con Ngọc đi chợ mua đồ, tới giờ mới nấu đấy -ba tôi lắc đầu ngao ngán.

_Ủa MNgọc về à? -tôi giả ngu.

_Ờ nó cũng vừa về tới hồi chiều thôi, à mà ai thế kia mày? -ba tôi nhìn sang Yến.

_À đây là Yến, là bạn học của con, nay theo về chơi ấy mà -tôi giải thích.

_Dạ con chào bác -Yến cúi đầu lễ phép.

_Ừ chào con, con đi đường có mệt không, để bác kêu thằng N dẫn con vào trong rửa mặt cho tỉnh táo, rồi ra ăn tối cùng gia đình bác luôn -ba tôi cười với Yến, gì chứ việc dẫn bạn gái về nhà là chuyện bình thường, vì gia đình tôi khá thoáng trong việc trai gái quen nhau, miễn là biết suy nghĩ cho bản thân, cho đối phương là được.

_Dạ!

_Đi theo anh -tôi nói rồi dẫn Yến vào trong, chỉ Yến vào phòng tắm, rồi tôi tấp vào bếp luôn. Thấy nhỏ Thy đang tếu táo bên mẹ, tôi lại véo tai nó luôn.

_Ái daaaa đau -nhỏ hét toáng lên.

_Hehe.

_Ủa con mày về khi nào thế -nghe Thy la, mẹ tôi quay lại, thấy tôi mẹ hỏi ngay, cả MNgọc cũng giật mình quay lại nhìn tôi.

_Dạ con mới về tới thôi -tôi nói, rồi quay qua MNgọc gật đầu.

Nhỏ chỉ gật đầu đáp trả, rồi lại cắm mắt vào cái chảo trước mặt, sàng sàng đảo đảo, chắc là đang xào món gì đó. Tuy nhỏ quay đi nhanh chóng, nhưng tôi vẫn kịp thời nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng lên 1 cách nhanh chóng của nhỏ, nhìn nhỏ có vẻ vui lắm. Cũng phải thôi, đây là lần gặp mặt sau bao ngày xa cách mà (nói vậy thôi chứ mới gặp nhỏ mấy ngày trước mà, cũng đâu có lâu đâu).

_Ừ thôi vào tắm đi rồi ra ăn cơm luôn con -mạ cười nói.

_Anh ba! Chị bạn anh đâu rồi! -nhỏ Thy gào lên, mắt nhướng về phía mẹ tôi, tỏ ý muốn nhờ mẹ trả thù tôi đây mà.

_Ủa mày dẫn bạn về chơi à con?

_Dạ có nhỏ bạn theo về chơi thôi. -tôi nhúng vai đáp, mắt hướng về phía MNgọc. Tôi nhìn nhỏ từ nãy đến giờ, tuy nhỏ quay lưng nhìn tôi, nhưng tôi đủ nhận thấy đôi vai nhỏ khẽ rung lên khi nghe Thy nhắc đến chuyện tôi dẫn theo một người con gái nào đó về nhà này.

_Thế bạn mày đâu?

_Chắc ra ngoài phòng khách rồi -tôi nhìn dáo dác xung quanh, cơ mà không thấy nhỏ, chắc nhỏ trở lại phòng khách rồi.

_Ừ vậy thôi mày ra đó với bạn mày đi, chứ có mình nó nó ngại à!

_Dạ.

Liếc mắt về phía MNgọc, nhỏ vẫn chẳng có thái độ gì khác, chỉ có điều tôi cảm nhận được có điều gì đó lạ lắm từ nhỏ. Chẳng thể giải thích được, nhưng cũng đành chịu vậy, chứ tôi đâu biết cách giải quyết nào vẹn cả đôi đường được đâu.

Bước ra phòng khách, đúng là Yến đang ngồi trò chuyện với ba tôi, chẳng biết ba nói gì mà nhỏ cứ nhìn tôi tủm tỉm cười hoài.

Mặc kệ, tôi bỏ lên lầu luôn, về lại căn phòng cũ cho đỡ nhớ. Ngày xưa khi bỏ nhà ra Bắc sống 1 năm trời, chẳng hiểu sao tôi lại không cảm thấy nhớ nhà, chẳng bù với 2 tháng xa nhà lên Sài Gòn tiếp bước học tập, tôi lại cảm thấy nhớ nhà, nhớ quê da diết. Chắc tại vì ngày xưa tôi có mục đích quan trọng, đó là cần tìm ra nguyên nhân Oanh bỏ tôi mà đi, nên vì thế tôi không cảm thấy nhớ nhà, thay vào đó là lòng quyết tâm cao độ, quyết tâm tìm hiểu cho tường tận sự việc, và cũng là 1 điều đau lòng đối với tôi.

Mở cửa sổ, tôi nhìn ra ngoài. Màn đêm bao phủ lấy tầm nhìn của tôi, sâu thẩm. Hiện tại trước mắt là 1 màn đêm tâm tối, không thấy rõ điểm đến, chỉ loáng thoáng một vài chấm sáng từ đom đóm mà thôi.

Chợt, một vòng tay choàng qua ôm ghì lấy tôi vào lòng. Nhưng ... không phải là Yến!

Một mùi nước hoa nồng nàn, thanh khiết, cơ mà tôi không rành việc phân biệt những loại nước hoa cho lắm, nhưng cũng đủ khả năng phân biệt đây không phải là mùi hương phát ra từ người Yến, khi Yến ôm tôi! Vậy là...

Bằng phán đoán đơn giản của mình, tôi cũng đủ nhận ra đây là ai mất rồi. Tôi thật sự cảm thấy khó xử, chỉ trong một ngày mà lại được hai người con gái ôm lấy từ phía sau, cứ như họ sợ tôi rời xa họ mãi mãi, để rồi họ chỉ biết âm thầm và lặng lẽ xiết chặt hơn vòng tay nhỏ nhắn của mình.

_Sao thế! -chờ hồi lâu mới mới lên tiếng.

_Không!... không có gì đâu -MNgọc ấp úng.

_Vậy sao...?

_À mẹ kêu anh xuống dưới ăn cơm ấy! -MNgọc nói, tay vội buông lấy tôi ra, nhưng dường như trong nhỏ có chút gì đó tiếc nuối lắm vậy, cứ chậc chờ giơ tay lên, rồi lại hạ xuống.

Suýt bật cười trước hành động lúng ta lúng túng của nhỏ, tôi lại làm 1 hành động mà tôi cho là khó hiểu? Tôi ôm lấy người con gái bé nhỏ trước mặt vào lòng, đôi tay rắn chắc nhẹ xiết vòng tay lại.

_Ngốc!

_...

_...

Lại mất mấy giây tận hưởng cảm giác bình yên ấy, tôi buông MNgọc ra, nhưng tay vẫn nắm lấy tay nhỏ.

_Xuống thôi!

Tôi nói rồi kéo nhỏ xuống luôn. Thoáng thấy nhỏ nở nụ cười trên đôi môi ấy, tuy đôi mắt đỏ hoe nhưng có vẻ như niềm vui đã lấn át đi nỗi buồn trong nhỏ.

Xuống dưới nhà thì mọi người đã ngồi vào bàn hết cả rồi, ba mẹ tôi cùng với nhỏ Thy ngồi 1 bên bàn, tất nhiên tôi, Yến cùng với MNgọc sẽ ngồi bên còn lại. Nhưng chẳng biết lỗi tại định mệnh, hay là sự sắp đặt cố ý, tôi lại phải ngồi kẹp giữa hai nhỏ.

Yến và MNgọc ít ra có quen biết, vì từng làm kế hoạch sinh nhật cho tôi ấy mà, nhưng chỉ gặp có 1 lần duy nhất, đó là lúc bàn kế hoạch thôi, và từ đó thì chả gặp, cho tới lúc này.

_Mời cả nhà ăn cơm! -cả hai nhỏ đồng thanh, rồi lại nhìn nhau @@ có sự trùng khớp không hề nhẹ.

_Ừ hai con cứ tự nhiên như ở nhà đi -mẹ nói.

_Tất nhiên rồi -tôi mở miệng hồ hởi nói, vì lâu lắm rồi mới được ăn cơm của mẹ nấu mà. Phải nói là "đi khắp thế gian không ai nấu ngon bằng mẹ"

_Tao không nói mày -mẹ lườm

_Ơ -tôi há mồm nhìn mẹ luôn, cứ như bị tạt 1 gáo nước lạnh ấy. Còn hai cô nàng kia thì cười khúc khích.

_Mày tự xử đi, tao chỉ lo cho con dâu tao thôi, bà nhỉ -ba tôi nói, còn nhìn tôi cười đểu nữa chứ.

_Ai con dâu ba? -tôi cãi lại, hai nhỏ này tôi có cưới nhỏ nào đâu mà dâu với chả con.

_Cả hai -mẹ chốt, mắt vẫn nhìn vào dĩa sườn nướng trước mặt, chẳng thèm nhìn lấy thằng con quý tử đang ngồi đối diện.

_Ớ -tôi cứng họng, nhìn sang MNgọc, rồi nhỉ sang Yến. Chỉ thấy điểm chung của hai nhỏ lúc này là mặt đỏ ửng lên hết cả rồi.

_Chưa cưới xin gì mà -tôi càu nhàu.

_Muốn không tao cưới liền cho -ba tôi cà khịa.

_Haha anh ba muốn cưới vợ kìa -nhỏ Thy không kìm chế được bật cưới ha hả.

_Im đê con kia, tao không gả mày luôn bây giờ -tôi lừ mắt nhìn nó...

_Thách anh đấy -nó nhướng mắt nhìn tôi.

_Kìa hai con, ăn mạnh vào đi chứ, đừng có ngại -mẹ tôi nói, rồi gắp cho mỗi nhỏ một cái đùi gà @@ ớ.

_Ủa phần của con đâu -tôi bưng chén lên hỏi.

_Mày thì tự xử -ba phán 1 câu xanh rờn, được dịp con Thy lại nhìn tôi cười xối xả vào mặt tôi.

_Hừ! -tôi căm nín cắm mặt vào cái chén không của mình.

_Nè! -cả hai nhỏ đồng thanh, và đồng loạt gắp cái đùi gà của mình sang cho tôi @@ sao giống hai chị em thế này.

_Sao hai người không ăn đi?

_Thôi, anh ăn đi, em không ăn đâu! -Yến nói.

_Hồi chiều em ăn rồi! -cả MNgọc cũng xưng em với tôi luôn.

_Vậy đưa đây hềhề -tôi cười xoà, gì chứ ngại nó hại cho bao tử lắm.

_Cái thằng! -ba tôi nhá hàng tôi bằng cặp đũa chỉ vào mặt.

_Ớ con đâu biết gì đâu! -tôi lè lưỡi.

_Mày vào trong lấy mấy lon ken ra, ăn vầy khô quá! -ba nói.

_Dạ!

Dô tính lấy mấy lon thôi, nhưng mà chỉ thấy mấy thùng trong đó thôi @@ đành lôi 1 thùng ra hai cha con tâm sự luôn.

Ra thì thấy hai nhỏ đang cười nói vui vẻ với ba mẹ tôi, nhỏ Thy cũng tham gia nữa.

_Chuyện gì mà vui ế! -tôi ké vào cuộc vui.

_À chỉ là tao đang chia sẻ cách trị mày với con dâu tao thôi! -ba cười đểu.

_Mày liệu đó, tao mà nghe con nào kể mày ăn hiếp tụi nó là biết tay tao nha con -mẹ tôi hâm doạ.

_Ớ đâu ra vậy! -tôi gân cổ lên tru tréo, mặc cho hai nhỏ ngồi hai bên cười khúc khích.

_Ảnh hay ăn hiếp con lắm đó bác -Yến cười nói.

_Ảnh ở nhà toàn bắt tụi con dọn dẹp không đó bác! -MNgọc cũng góp vào.

_...

Cái điệp khúc kể tội được bắt đầu, có vẻ như hai nhỏ giờ đã bỏ đi vẻ ngại ngùng bên ngoài, đã cởi mở hơn rất nhiều, tuy MNgọc đã quá quen với gia đình tôi rồi, nhưng khi có Yến ở đây thì cô nàng không thể nào tự nhiên được như thường ngày nữa.

Và bữa cơm chỉ kết thúc bằng câu nói nữa đùa nữa thật của mẹ tôi, khiến hai nhỏ đỏ mặt quay đi nơi khác, chẳng dám nhìn mặt tôi luôn.

_Thằng N sao này phải đối xử tốt với hai con dâu của mẹ đấy, nếu không đừng trách tao nhá! -mẹ nói trong khi ba thì ngồi cười ha hả, cứ như "phụ xướng phu tuỳ" ấy.

Rồi hai nhỏ cùng với Thy và mẹ tôi dọn chén xuống rửa, và mang mồi nhậu khác lên cho hai bố con tôi tâm sự đêm khuya. Đêm nay quả là 1 đêm dài...