[Hồi Ký] Cấp 3, Anh Và Em

Quyển 2 - Chương 201: Thân phận đáng thương




Chiếc xe từ từ dừng lại bên một ngôi nhà 2 tầng khang trang, thế nhưng có vẻ như mọi người trên xe vẫn chưa thể trở về với thực tại, vì giờ đây mỗi người đang theo đuổi một suy nghĩ riêng biệt, chẳng ai bảo ai, tất cả đều yên lặng vô cùng, chìm vào suy nghĩ của riêng mình.

_Tơ i i tới nhà rồi! -anh Hiếu chợt lên tiếng, xoá đi cái không gian yên lặng từ nãy đến giờ.

Chút ánh sáng đèn xe chiếu rõ cả con đường phía trước, vắng lặng khi không một bóng người đi qua. Rồi anh Hiếu lặng lẽ mở cửa xe, bước xuống ngồi trước cabin, lấy bao thuốc ra. Anh Trung cũng ra theo, và đôi bạn thân kia lại chuyền tay nhau bao thuốc, phì phèo làn khói bay ở phía trước cabin.

_N này! - Yến chợt cất tiếng, nhưng cô gái mỏng manh kia vẫn trung thành nhìn ra ô cửa kính, chỉ mấp máy đôi môi khẽ thầm...

_Sao? Mình vẫn nghe đây! -tôi từ tốn đáp lại, nhẫn nại đón chờ lời giải thích cho những thắc mắc đang bay cuồng trong đầu của tôi.

_Vào trong băng bó trước nhé! Mình thấy N bị thương nhiều lắm đấy! -Yến nhẹ nhàng nói.

_Không cần đâu! Mình còn chịu được mà! Thứ mình cần là lời giải đáp cơ...? -tôi mỉm cười chờ đợi.

_Cứ vào trong trước đã, rồi mình sẽ cho N biết những gì N thắc mắc -Yến ân cần đáp lại, có chút cương quyết trong đôi mắt đó.

_....

_....

_Được rồi! Mình vào trong thôi -tôi thở dài, đánh chấp nhận chờ đợi tiếp tục, nhưng dù sao thì Yến cũng đâu có ý định là giấu tôi, Yến vẫn sẽ cho tôi biết tất cả mà thôi, vấn đề chỉ là chờ đợi trong giây lát nữa mà thôi.

Bước xuống xe, hai anh kia nhìn tôi và Yến, nhưng cũng vội quay đi hướng khác, tránh ánh mắt của tôi. Chỉ vài phút sau đó, cả hai anh Hiếu và Trung đều trở lại bình thường, chẳng có gì e dè ngại ngùng như thời gian vừa qua, trở lại với việc cười nói vui vẻ. Anh Hiếu lại bấm chuông, giây lát sau thì nhỏ My chạy ra với bộ đồ ngủ@@ ngạc nhiên nhìn bọn tôi, rồi có chút hốt hoảng hiện lên trên mắt nhỏ.

_Trời đất! N làm sao thế kia! -My hốt hoảng, vội chạy lại chổ tôi mà xem xét. Cơ mà tôi bị đâu nặng đâu ta, chỉ ăn vài đường mỏng manh trên tay, đổ tí máu ấy thôi mà. Điều đáng ngạc nhiên hơn là anh Hiếu là anh nhỏ My mà nhỏ này lại gạt sang bên, chỉ chạy lại mà quan tâm đến tôi thôi.

_Ơ... -tôi nghệch mặt ra nhìn nhỏ.

_Ê cái con kia! Anh mày đây không quan tâm, đi quan tâm người ngoài là sao? -anh Hiếu hét lớn, với cái giọng trêu chọc.

_Mặc xác anh đi, suốt ngày cứ đánh nhau -My hằn học nạt lại người anh quý hoá của mình.

_Ớ -đến lượt anh Hiếu căm nín trước nhỏ em.

_Ớ á gì! Mở cửa vào nhà đi kìa -My quát!

Ngay lập tức anh Hiếu xếp sòng của bar KR đình đám, là đại ca của 1 băng nhóm với thế lực khá mạnh, lại phải xếp càng trước nhỏ em hung dữ bá đạo của mình, co giò mà mở cổng theo lệnh của nhỏ My. Ở bên cạnh, anh Trung cưởi ngặt nghẽo, suýt chút ngã ngửa ra sau luôn vậy. Cả Yến cũng phì cười khi chứng kiến màn đấu khẩu của hai anh em nhỏ My.

Rồi cả đám lại kéo vào trong, đến đây tôi mới biết nhà của My giàu đến cở nào. Tuy chỉ hai tầng nhưng được cái rộng vô cùng, vì nhà được xây theo kiểu Pháp, nhiều phòng, với lại chỉ nhiêu đây thôi cũng đủ chứa cả trăm người rồi.

Ngồi xuống ghế, tôi lại được hưởng chế độ ưu tiên đặc biệt, khi mà tôi bị kẹp giữa hai người con gái dịu dàng nhưng không kém phần hung dữ =]]

Hai anh lớn thì bàn lại công việc, băng bó sơ sơ rồi tiếp tục bình phẩm lại trận chiến vừa rồi, cứ như là hai lão vừa đi thực tập về ấy, chẳng có gì lo lắng, hay sợ hãi xuất hiện trong tư tưởng của hai lão đó. Còn tôi thì chỉ biết căm nín ngồi đưa thân cho hai nhỏ băng bó mà thôi, đẹp hơn cả xác ướp, đó là tác phẩm mà My dành tặng cho tôi @@

_Đánh nhau cho cố vào -My lầm bầm trong khi sắp xếp lại đống bông băng.

_Ế tôi đâu biết gì đâu -tôi giả ngu, tỏ vẻ mình là người vô tội.

_Thế tại sao anh ra nông nổi này -My lườm.

_Thì ... tham gia sơ sơ thôi -tôi lúng búng đáp

_Haha sơ sơ thôi! Mày đánh hăng nhất đám mà N -anh Hiếu xoáy.

_Em chưa nói tới anh nữa nhá, anh hai! -My gằn giọng, lạnh lùng nguy hiểm khó tả.

_Ớ -dường như anh Hiếu đã nhận ra điều khác thường trong cô em gái của mình.

_Ớ gì? Anh đi đánh nhau là em chưa xử tội anh rồi! Đã thế anh còn lôi kéo bạn bè của em vào cuộc là sao hả -My hét lớn, bà la sát chính thức vào cuộc.

_Thì .... mà N nó đồng y theo anh mà -anh Hiếu cãi lại.

_Hứ, bộ anh không biết đuổi khéo à? Ai mượn anh rủ chi mà nói N đồng ý?

_Thì...

_Anh liệu đó, còn lần nào nữa em méc má gáng chịu -My hăm he đe doạ.

_Ớ... cho anh xin -anh Hiếu xui xị ngay tức khắc.

_Hừ.

Tôi với anh Trung và nhỏ Yến chỉ biết lắc đầu cười khổ trước hai anh em nhà này, chẳng ngờ một đại ca giang hồ như ai kia lại chịu nằm dưới cơ nhỏ em gái của mình, đúng thiệt là không nên xem thường cái uy của người phụ nữ mà.

Ít phút sau, tôi đứng thẫn thờ trên sân thượng nhà nhỏ My, mắt nhắm nghiền hưởng thụ cái mát lạnh của buổi đêm Sài Gòn. Ừ thì Sài Gòn ô nhiễm khói bụi, ra đường chỉ hít khói thôi cũng đủ làm phổi trở nên đen thui luôn rồi, huống chi tính tới bụi. Nhưng ban đêm ở Sài Gòn không hẳn lúc nào cũng trở nên ô nhiễm cả, vẫn còn chút gì đó mát mẻ, trong lành, mặc dù nơi đây thua xa cái không khí ở làng quê.

Bên cạnh tôi là hai người con gái im lặng, trung thành với bóng đêm 1 cách lạ kì, vì từ khi lên đây, cả hai người đều chưa hề mở miệng nói lời nào cả. Dù vậy, tôi vẫn chờ đợi, chờ cái gì đó sẻ được mang đến, giải đáp những cái thắc mắc đang ngự trị trong tâm trí của tôi...

_N muốn Yến bắt đầu từ đâu nhỉ? -Yến chợt mở lời, đôi mắt buồn hướng về nơi xa xăm, nơi những ánh đèn lắp lánh thắp sáng cả Sài Thành mỗi khi đêm về.

_Đâu cũng được, miễn là đủ để N biết được Yến là ai -tôi chợt nở một nụ cười nhẹ nhàng, nửa động viên, nửa khích lệ cô gái yếu đuối bên cạnh mình.

_Được thôi... -hít 1 hơi thật sâu, rồi Yến bắt đầu kể chuyện về cuộc đời mình, về cái lý do mà ai trong giới cũng phải gọi hai tiếng "chị hai" với 1 sự tôn trọng nhất định. Tôi chỉ biết lắng nghe mà thôi.

_Từ bé, mình đã phải sống trong sự bảo bọc khắc nghiệt của gia đình, vì nhà mình không có con trai nối dõi, nên hầu như phần sự nghiệp đều dồn hết vào mình, đó là trách nhiệm của mình phải làm, phải đón nhận lấy...

_...

_Lúc đầu mình phải học rất nhiều, hầu như không có thời gian rảnh, và không có bất cứ người bạn nào cả. Ông nội mình là 1 ông trùm của khu vực phía Nam, tất nhiên sự nghiệp của ông phải thuộc về con trưởng, tức là ba của mình. Nhưng mà ba mình thì lại đam mê theo nghiệp kinh doanh, bỏ qua yêu cầu của ông nội về việc lãnh đạo đường dây ngầm. Điều này khiến ông buồn lắm, và chính vì thế mà chiếc ghế ông trùm vẫn do ông nội nắm giữ, và chắc chắc rằng sẽ vào tay của cậu 2 mình.

_...

_Nhưng ông nội trong thâm tâm vẫn muốn gia đình mình nắm giữ quyền lực, nên cất nhắc việc đưa mình lên... và cả mình cũng không chịu. Vì chuyện này mà ông mình đổ bệnh, nằm viện cả tuần lễ...

_...

_Vì thương ông, nên mình đã chấp nhận, với điều kiện là mình chỉ phụ cậu 2, và chiếc ghế ông trùm sau này vẫn thuộc về cậu 2. Và ông đã đồng ý...

_...

_Và từ đó, mình chính thức bước vào thế giới ngầm, trước sự đề bạt của ông nội. Mình được thay phép ông nội và cậu 2 xử lý mọi chuyện của băng nhóm, kể cả giải quyết tranh chấp giữa các băng nhóm dưới trướng. Tất cả đều bắt đầu khi mình là nữ sinh lớp 11... -Yến thở dài, mắt vẫn nhìn ra xa xăm.

_Mình chẳng có lấy 1 đứa bạn, vì hầu hết thời gian mình phải thay ông giải quyết công việc băng nhóm, mãi cho đến khi mình gặp được My năm học 12, và mình đã có được người bạn thân tốt nhất từ trước đến giờ.

_...

_Mỗi chuyện buồn vui đều có My chia sẽ cùng mình, nên mình cũng thấy vơi đi được phần nào gánh nặng trọng trách. Và mình vẫn trụ vững, ngày càng có tiếng nói trong thế giới ngầm kia, để rồi mình trở thành Yến của ngày hôm nay...

_...

_Như thế đấy! Nghe kể xong N có cảm thấy khinh sợ mình không? -Yến hấp hái đôi mắt.

_Mình không! -tôi mỉm cười lắc đầu.

Thật sự tôi chẳng hề sợ hãi gì trước những lời tâm sự của Yến cả, vì bản thân tôi cũng chỉ là 1 thằng từng được gọi với cái tên côn đồ, vì thế tôi hiểu cái cảm giác mà người đời giành cho chúng tôi ra sao. Thật sự đồng cảm, và tôi cũng cảm thấy người con gái mỏng manh, yếu đuối kia đáng thương biết dường nào, chỉ vì thương ông mà chấp nhận đánh đổi đi sự hồn nhiên ngây thơ, để đến với thế giới ngầm, cái nơi mà luôn gây cho người ta ác cảm khi được nhắc đến hai từ "giang hồ".

Đúng là trên đời này không có gì là không thể, có người như thế này, có người như thế nọ, nhưng trên hết tất cả đều hướng tới một ngày mai tươi sáng hơn, cho dù mọi việc làm của bản thân có tốt hay xấu thế nào, tất cả đều vì mục đích sinh tồn mà thôi.

Nhìn sang bên cạnh, người con gái kia tuy cố tỏ ra vẻ cứng cỏi để đảm nhận trọng trách to lớn đè nặng trên đôi vai... bất giác tôi lại thấy thương Yến quá đổi. Đó là cảm giác muốn được chở che, bảo bọc cho thân hình bé nhỏ đó, nhìn Yến lúc này thật sự tôi rất muốn nhào đến mà ôm trọn nhỏ vào lòng... Đáng tự hào cho sức mạnh của một cô gái trẻ!