[Hồi Ký] Cấp 3, Anh Và Em

Quyển 1 - Chương 91: Lễ tân




Ra tới Hà Nội vào 10 giờ đêm. Ra kêu taxi lái tới đường NTT kím khách sạn ngủ tạm 1 đêm, đi lén nên chẳng báo ai cả, dù gì mai là chủ nhật nên tôi cũng chẳng lo gì mấy. Tấp vào KS XC, tôi vào nhận phòng mà con lễ tân nó nhìn tôi như thú lạ vậy

_Anh đi đâu vậy -nhỏ lễ tân hỏi

_Anh thuê phòng -tôi nói, xác nhận lại sự hiện diện của tôi trước mặt nó

_Anh đi 1 mình ạ -nhỏ tròn xoe mắt hỏi

_Đúng vậy.

_Phòng của anh đây -nhỏ đưa tôi chìa khóa rồi dắt tôi lên phòng.

Vừa đi nhỏ vừa nhìn lại tôi cười cười, chuyện gì vậy kìa. Thắc mắc, tôi hõi ngay

_Bộ mặt anh dính gì hay sao mà em cười hoài thế kia.

_Ơ em xin lỗi, tại em thấy anh mướn phòng mà lại đi 1 mình, lại còn không đem hành lí nữa chứ -nhỏ hấp hái mắt nói

_À ra vậy, tại anh đi gấp quá, có công việc đột xuất em à. -tôi cười

_Hihi gấp đến nổi không kịp thay đồ luôn à anh.

_Ớ -tôi ngạc nhiên, nhìn lại quần áo của mình, ủa mình thay đồ rồi mà ta @@

_Hihi em đùa thôi, tới phòng rồi đây, chúc anh ngủ ngon nha.

Nhỏ lễ tân trêu tôi xong còn chúc ngủ ngon nữa chứ, nhìn cũng khá tươi, vòng nào ra vòng nấy, có điều mặt không được ưa nhìn thôi @@

Vào phòng làm 1 giấc lấy tinh thần, muốn làm gì thì cũng phải ngủ trước đã.

Hà Nội -thủ đô với hơn nghìn năm lịch sử. Hà Nội thơ mộng nhiều màu sắc, nhiều tình yêu. Chính tại nơi này tôi gặp em, và cũng chính tại nơi này... tôi mất em.

Sáng thức dậy, tôi làm VSCN xong rảo bước xuống sảnh của KS, nhỏ lễ tân hôm qua lại nhìn tôi cười nói

_Anh dậy sớm thế.

_Hì nay có việc nên anh cần dậy sớm để đi làm em à -tôi cười đáp lễ.

_Hình như anh không phải người nơi đây, mà anh làm gì thế -nhỏ hỏi

_Đúng là anh không phải người nơi đây, nhưng nơi này gắn bó với anh 1 năm rồi em à -tôi cười nói

_Trông anh có vẻ sành đời nhỉ, nói chuyện rất lôi cuốn.

_Thế sao! -tôi phì cười

_Mà anh năm nay nhiêu tuổi rồi, trong anh có vẻ cứng cỏi lắm, chắc trên 20 hả.

_Sai rồi, mới 17 thôi, hehe -tôi cười

_Ơ 17 à, sao nhìn anh có vẻ già dặn thế kia -nhỏ ngạc nhiên

_Thế hôm qua em không xem giấy CMND của anh à.

_À em chỉ giữ thôi, ít khi xem lắm.

_Vậy em bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn xưng em thế kia -tôi hỏi

_Em mới 16 thôi anh -nhỏ nháy mắt

_Eo đùa à. 16 thì sao mà được nhận vào đây làm cơ chứ -tôi thắc mắc

_Thì em là con gái của chủ KS mà anh -nhỏ hấp hái mắt nói

_À hóa ra là cô chủ đây sao, thất lễ rồi.

_Hi anh cứ trêu em.

_Thôi anh có việc, anh đi trước đây -tôi nói

_Bye anh.

Bước ra ngoài cổng tôi mới sực nhớ 1 chuyện quan trọng, ra đây 1 thân 1 mình thì xe đâu mà đi, đi taxi chẳng khác nào cúng tiền oan mạng rồi, còn thuê xe thì... a đúng rồi tôi quên mất, KS nào mà chả cho thuê xe cơ chứ.

Quay trở vào trong gặp lại em lễ tân, à phải nói là cô chủ nhỏ chứ.

_Ơ anh chưa đi à -nhỏ nhìn thấy tôi liền hỏi ngay.

_À anh quên mất, nhà mình có cho thuê xe máy không em.

_Anh cần thuê à, vậy anh vào đây lấy xe của em nè đi -nhỏ bảo

_Ơ em không sợ anh lấy xe em đi bán luôn à -tôi trêu

_Thách anh đấy -nhỏ liếc mắt nói

_Hi anh đùa thôi, vậy cho anh mượn xe em 1 ngày nhé, anh gửi tiền lại sau -tôi nói

_Anh chờ em chút.

Nói rồi em cũng quay vào lấy cho tôi chiếc Sirius trắng xanh, nhìn cũng khá mới. Vậy là yên tâm có xe vi vu rồi.

Chạy đi ăn sáng rồi đảo về phía nhà MThùy, thấy có quán cafe gần gần đối diện với nhà em tôi liền tấp xe vào, vừa uống nước vừa quan sát luôn cho tiện. Sẵn diệp tôi qua cửa hàng bên cạnh mua cái nón hiphop với cái khẩu trang luôn, theo dõi ít ra không cho người ta nhận ra mình.

Ngồi đó ban đầu chỉ thấy cô Lan đi chợ thôi, lát sau thì thằng Hưng qua rước DThùy đi chơi, còn MThùy thì tôi chẳng thấy đâu. Nhưng rồi trời cũng không phụ lòng người, người cần gặp cũng phải gặp, điều cần thấy thì cũng phải thấy mà thôi.

Một chàng trai cao ráo, điển trai lái chiếc Vios màu đen dừng trước cửa, lát sau anh mở cửa và rước người con gái của tôi đi. MThùy hôm nay mặc bộ váy màu xanh nước biển sang trọng, tay mang chiếc túi xách nhỏ màu hồng, nhìn em rất sang trọng và quý phái. Em cười với chàng trai đó rồi bước lên xe, chiếc Vios lao nhanh trên đường, mất hút chỉ vài phút sau đó, bỏ lại tôi với ánh mắt ngạc nhiên nhìn theo. Là thế sao em?

Biển số xe tôi nhớ rõ mà, biển 29 thủ đô Hà Nội, dãy 4 số 73XX, tôi phone cho aB tìm lí lịch của chủ nhân chiếc xe ấy.

_Alo gọi t chi vậy m?

_Anh tìm giúp em chủ nhân chiếc Vios màu đen, biển số 73XX nhé -tôi nói

_Được thôi, lát có kết quả, mà m gặp chuyện rắc rối với nó à.

_Không anh, có tí việc cần thôi.

_Oke lát t gọi lại

Tắt máy, tôi định thần lại, gáng tạo một suy nghĩ rằng người đó chỉ là bạn em. Nhưng rồi cái suy nghĩ đó chẳng được bao lâu thì vụt tắt, chỉ vài tiếng sau đó, vẫn tại trước nhà em. Một chàng trai mở cửa xe, cô gái bước ra, nhón chân lên hôn vào môi chàng trai rồi bước vào nhà. Là em -MThùy