Cao Thủ Y Đạo

Chương 204: Cô không thể đi




"Thật vậy à cậu Trần? Vậy thì tốt quá." Hai vợ chồng Lâm Khai Thành hít thở chậm lại, không kiềm chế được sự vui mừng.

"Thuốc này an thai dưỡng thần, bổ huyết lợi khí, ba ngày uống một lần, bảo đảm hai đứa nhỏ sẽ khỏe mạnh." Trần Vũ nói xong lại lấy ra hai đạo phù đặt vào túi gấm: "Đây là quà gặp mặt cho đứa trẻ chưa ra đời, đeo ở trên người có thể bảo vệ bình an, tà không dám gần người."

"Cảm ơn cậu Trần." Lâm Khai Thành vội vàng đón nhận, sau đó do dự nói: "Thật ra tôi còn có một chuyện muốn làm phiền cậu."

"Anh cứ nói." Trần Vũ gật đầu.

"Tôi có ba chiến hữu bị thương phải giải ngũ, hồ sơ tiểu đội của tôi đều là cấp S, cho nên hiện tại bọn họ không thể tiết lộ thân phận giải ngũ, nhưng bọn họ hết lần này tới lần khác lại quen với ngày tháng chiến đấu, nếu như cậu Trần có thể chữa khỏi vết thương cho bọn họ, sau này bọn họ đi theo cậu, tôi nghĩ sẽ mạnh hơn vệ sĩ bình thường đó."

"Vậy được, dẫn tôi đi gặp bọn họ đi." Trần Vũ gật đầu.

'Tại một nhà xưởng vùng ngoại ô Phong Lăng, Trần Vũ gặp được ba người, anh vốn rất kinh ngạc tại sao ba người này lại ở đây, nhưng sau khi nhìn thấy bọn họ thì  đã hiểu.

Lệ khí trên thân ba người họ rất nặng, giống như là bước ra từ trong núi thây biển máu, ánh mắt của bọn họ như mũi tên bén nhọn có thể khiến lòng người sợ hãi.

"Đây là Sơn Ưng, đây là Đại Thiên, đây là Chiến Hồn." Lâm Khai Thành chỉ vào Trần Vũ nói: "Các cậu nghe đây, đây là Trần Vũ, từ nay về sau cậu ấy chính là ông chủ của các cậu, các cậu phải nghe lời cậu ấy, đây là mệnh lệnh."

"Vâng, đội trưởng." Ba người họ đứng thẳng tắp. "Đội trưởng, tôi không muốn đi." Đại Thiên nói.

"Tôi cũng không muốn các cậu đi, tôi biết trong lòng các cậu rất đau khổ, nhưng tôi không thể mặc kệ các. cậu được, các cậu vào sinh ra tử với tôi, hiện tại đột nhiên bảo các cậu trải qua cuộc sống bình thường đúng là cực kỳ không công bằng đối với các cậu."

Lâm Khai Thành trầm giọng nói: "Nhưng tôi cũng không có cách nào giữ các cậu ở lại đội ngũ, đi theo cậu Trần, cậu ấy sẽ chữa khỏi vết thương cho các cậu, tôi cũng bảo đảm đi theo cậu ấy, các cậu sẽ không hối hận."

Ba người họ im lặng, đứng như tháp sắt, thiên chức của bọn họ là phục tùng, mặc dù không muốn nhưng bọn họ vẫn phải nghe theo Lâm Khai Thành.

"Anh là Chiến Hồn?" Trần Vũ nhìn người có vóc dáng nhỏ, hai cánh tay của anh ta cứng ngắc, không nhúc. nhích, là bị thương rồi. "Đúng." Người có vóc dáng nhỏ gật đầu.

"Hai tay bị cao nhân dùng Phân Cân Thác Cốt Thủ gây thương tích, không thể cử động, bởi vì kinh mạch bị xoắn lại cho nên đau đớn đến mức người bình thường khó có thể chịu được, nhưng anh từ đầu đến cuối lại có biểu cảm như thường, không có chút dáng vẻ đau đớn, không tồi, đúng là đàn ông." Trần Vũ gật đầu.

"Tôi là đàn ông, không thể đánh mất cái hồn của đàn ông được." Chiến Hồn nhếch miệng cười.

"Tốt." Trần Vũ gật đầu, đột nhiên anh vươn hai tay ra, bắt lấy cánh tay của Chiến Hồn, sau đó hơi kéo lại, “răng rắc” mấy tiếng.

Đau đớn kịch liệt khiến Chiến Hồn cắn chặt răng, mồ. hôi lạnh trên đầu nhỏ giọt nhưng anh ta vẫn không phát ra tiếng đau đớn nào cả.

"Được lắm, là đàn ông, tay của anh bị cao thủ gây thương tích, muốn chữa khỏi chỉ có thể dùng chân khí mạnh mẽ nghịch kinh mạch, để kinh mạch bị xoắn lần nữa đâm chồi nảy lộc, quá trình bên trong cực kỳ đau đớn nhưng anh lại có thể nhịn được." Trần Vũ tán dương gật đầu.

"Tay của tôi... Chiến Hồn không dám tin nhìn vào cánh tay của mình, cánh tay của anh ta đã cử động nhẹ được, sau đó tăng biên độ động tác, cánh tay trước đó hơi cử động là đau tận xương tủy, hiện tại đã có thể hoạt động tự nhiên rồi.

"Người đả thương là cao thủ, trong vòng một tuần không được nhấc vật nặng, một tuần sau tự lành." Trần Vũ khẽ mĩm cười nói.

"Cảm ơn anh Trần." Chiến Hồn chắp tay với Trần Vũ.

Tiếp theo là ám độc của Sơn Ưng, nội thương của Đại Thiên đều được Trần Vũ dùng thủ đoạn mạnh mẽ chữa khỏi, thực lực của ba người họ rất mạnh, hơn nữa có Lâm Khai Thành ở đây, bọn họ sẽ trung thành tuyệt đối với Trần Vũ, anh cũng được xem là có trợ thủ mạnh tại nơi này.

Trần Vũ xử lý xong chuyện này thì trở về, nhưng vẫn chưa đến nhà thì đã bị điện thoại của Ninh Nhã Tuyết gọi đi.

Trong phòng riêng tình nhân, cảnh sông chạy dài, ánh nến rượu đỏ, Ninh Nhã Tuyết mặc áo choàng màu xanh nhạt, quần lụa mỏng, tập hợp nhan sắc và sự xinh đẹp, cho dù hai người họ không phải là lân đầu gặp mặt thì Trần Vũ cũng nhìn đến ngây ngốc.

"Hôm nay tôi đẹp không?" Ninh Nhã Tuyết cười nhẹ nhàng.

"Đẹp." Trần Vũ trả lời thành thật.

"Thích không?" Ninh Nhã Tuyết giang hai cánh tay, xoay một vòng, càng để lộ ra phong thái yểu điệu. 

Trần Vũ dở khóc dở cư: có chuyện."

Vừa hay tôi tìm cô cũng

"Nếu như không phải có chuyện, vậy anh không tính ra ngoài à?" Ninh Nhã Tuyết cắn môi, hơi oán hận.

"Đương nhiên là không phải." Trần Vũ cười khổ nói: "Bây giờ tôi có mấy công ty nhưng lại thiếu đoàn đội luật sư chuyên nghiệp."

"Cho nên anh nghĩ đến tôi?" Ninh Nhã Tuyết liếc nhìn Trần Vũ, hừ một tiếng.

"Nếu cô thành lập văn phòng luật sự thì hay rồi." Trần Vũ cười nói: "Pháp vụ của công ty tôi sẽ giao cho cô làm, đến lúc đó tôi chắc chắn sẽ không bạc đãi cô."

"Trần Vũ, sợ là anh chưa rõ một chuyện." Ninh Nhã Tuyết cười khúc khích.

"Cái gì?" Trần Vũ kinh ngạc hỏi.

"Tôi không cần gì cả, cũng không làm gì cả, quãng đời còn lại chỉ bày ra mị lực lớn nhất của tôi trước mắt anh, để anh can tâm tình nguyện ngã lên trên giường của tôi." Hai tay của Ninh Nhã Tuyết chống cằm, mỉm cười tự nhiên.

"Cô cần gì phải làm vậy?" Trần Vũ cạn lời. "Tôi đã nộp đơn xin văn phòng luật sư, cuối tuần sẽ thành lập, ngoài ra tập đoàn Tế Vân mà anh đang làm, chế thuốc Thiên Vân, Khuynh Nhan nhập cổ phần, cùng với dưỡng sinh Khuynh Nhan sắp thành lập, bao gồm câu lạc bộ Cực Dạ, tất cả những vấn đề liên quan đến pháp luật đều ở trong này."

"Tôi đã sửa sang lại thay đổi nhỏ, sau này sẽ căn cứ vào tất cả vấn đề để điều tra nghiên cứu, tránh nguy hiểm về mặt luật pháp."

"Cô đã đi làm rồi?" Trần Vũ ngẩn người.

"Đương nhiên, người phụ nữ hiểu anh tất nhiên sẽ biết anh cần điều gì." Ninh Nhã Tuyết mỉm cười.

"Thật sự cảm ơn cô." Bỗng nhiên Trần Vũ hơi cảm động, người phụ nữ này đã quyết định muốn lặng lẽ hy sinh cả đời cho anh rồi.

"Cảm ơn tôi? Vậy lấy thân báo đáp tôi đi." Ninh Nhã Tuyết cố hết sức lực chọc ghẹo Trần Vũ.

"Ninh Nhã Tuyết, quả nhiên cô ở nơi này." Đúng ngay lúc này, cánh cửa mở ra, một thanh niên trẻ tuổi cà lơ phất phơ bước đến.

"Luật sư Lưu?" Ninh Nhã Tuyết hơi sững sờ, đó là Lưu Đông, con trai của ông chủ văn phòng luật sư trước của cô ấy, cũng là luật sư.

"Nghe nói cô muốn làm một mình?" Lưu Đông không chào hỏi mà bước đến ngồi xuống, châm một điếu xì gà.



Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!