Cao Thủ Y Đạo

Chương 181: Linh thạch hạ phẩm




"Sai không sai, đi giám định một chút chẳng phải sẽ rõ sao? Ha ha, cậu Triệu tìm được tên nửa vời này ở đâu ra? Bản thân không hiểu mà cũng giả vờ hiểu." Trân Vũ khẽ mỉm cười.

"Tuy rằng tử vận và lan vận trong thạch hộc chỉ khác. nhau một chữ, nhưng hiệu quả lại kém xa rất nhiều, mặc dù loại lan vận này cũng ở cấp nguyên, có thể duy trì dung nhan, chống lại sự lão hóa, nhưng cần phải dùng với số lượng lớn."

“Mà một cây giá cao nhất là 300 nghìn tệ là đã cao ngút trời, bởi vì nếu dùng quá ít thì sẽ không có tác dụng, còn nếu quá nhiều thì không tìm được, cho nên mặc dù là cấp nguyên, nhưng trên thực tế thực sự rất vô dụng..."

“Cậu ăn không được thì phá cho hôi đúng không.” Triệu Trung nhìn chằm chằm Trần Vũ, cố gắng nhìn ra chút gì đó từ vẻ mặt của Trần Vũ.

"Nếu anh không tin, thì ở đó có chuyên gia, có thể giám định thử." Trần Vũ cười nói.

"Cậu Triệu, anh đừng nghe cậu ta nói bậy, tôi không thể nhìn lầm được." Sắc mặt Vương Kỳ khó coi, tức giận nói: "Chúng ta đi thẩm định, để tên này không còn nói được nữa."

"Được." Triệu Trung gật đầu cái rụp, quay người đi tìm chuyên gia thẩm định.

“Ha, đây là mấy cây tiên hộc lan vận, thật sự rất hiếm thấy, nghe nói có thể duy trì dung nhan, khóa thanh 

xuân, nhưng đáng tiếc phải dùng với số lượng lớn, nhưng đây cũng là một loại dược liệu cấp nguyên hiếm gặp." Một vị chuyên gia cười nói.

"Ngài chuyên gia, mấy cây này có thể bán được bao. nhiêu tiền?" Triệu Trung lo lắng hỏi.

“Sáu cây, chắc là khoảng 300 triệu.” Chuyên gia mỉm cười nói: “Cậu đã tốn bao nhiêu tiền để mua nó?”

“300 triệu?” Sắc mặt Triệu Trung lập tức đỏ như gan heo.

"Anh ta bỏ ra ba trăm triệu." Trần Vũ ở một bên cười nói: "Nhưng mà không sao, cậu Triệu có gia tài hàng tỉ, đâu thiếu chút tiền đó."

“Ba trăm triệu?” Cả nhóm chuyên gia dở khóc dở. ¡: “Tôi muốn nhắc nhở mọi người, loại thiên tài đị bảo này mặc dù có cấp bậc rõ ràng, nhưng giá trị của chúng lại khác nhau, cho nên mọi người đừng nghĩ rằng cứ đánh giá là cấp nguyên thì nhất định sẽ có giá trị, nhớ kỹ, nhớ kỹ."

"Ông lão kia đâu? Đi tìm ông ta, nhanh chóng tìm ông ta về." Lúc này Triệu Trung mới phản ứng lại, anh ta điên cuồng hét lên.

“Chạy, chạy rồi.” Tên đàn em của anh ta lắp bắp. "Tìm đi, mau tìm ra cho tôi, nếu không tìm được ông ta trở về, tôi sẽ lột da các người." Triệu Trung điên cuồng hét lên.  

Mấy tên đàn em vội vàng chạy ra ngoài, Triệu Trung cũng chạy theo ra ngoài, Vương Kỳ ở một bên trước mắt tối sầm, cậu ta đã lừa Triệu Trung mua thứ này, tốn 300 triệu, Triệu Trung có thể đổ cơn giận lên đầu cậu ta hay không.

Nhưng bây giờ có nói gì cũng đã muộn, ba trăm triệu đã tiêu hết rồi, cho dù Triệu Trung có tức giận với cậu ta, thì cậu ta cũng phải nhịn mới được.

"Cảm ơn anh, Trần Vũ, mới đây đã giải quyết xong chuyện của tôi." Dư Chân mỉm cười nói: "Anh gửi số tài khoản cho tôi đi, một lát nữa tôi sẽ gửi tiền mua đất cho anh”

"Không cần." Trần Vũ cười nói.

"Không thể làm vậy được, chúng tôi có quỹ nghiên cứu khoa học, anh có vẻ rất quen thuộc với những loại thực vật đặc biệt này?" Dư Chân hỏi.

"Biết một chút." Trần Vũ gật đầu.

"Vậy lần nào có dịp anh hãy đến viện nghiên cứu của chúng tôi, chia sẻ cho chúng tôi một ít kinh nghiệm đi." Dư Chân chân thành nói.

"Đương nhiên có thể." Trần Vũ gật đầu.

"Ha, được rồi, Thanh Nguyệt, tớ đi gửi thứ này về viện khoa học trước." Dư Chân quay lại và nói.

"Để tớ đưa cậu đi." Lâm Thanh Nguyệt liếc nhìn Trần Vũ: "Hôm nay cảm ơn anh, ngày khác tôi mời anh ăn cơm, tôi đi gửi đồ với Chân Chân trước."

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A.z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!