Cao Thủ Tu Chân

Chương 989




Chương 989

Con ngươi ông ta co lại, trong lòng nghi hoặc không thôi.

Mặc dù ông ta đảm nhiệm người bảo hộ của nhà họ Giang, nhưng mấy chục năm nay chỉ quản những việc lớn sinh tử tồn vong của nhà họ Giang, những chuyện khác đều không quan tâm. Ông ta không hiểu rõ sự biến hóa của giới võ thuật ngày nay, càng không biết ngôi sao mới tỏa sáng lấp lánh là Diệp Thiên này, chỉ cảm thấy tu vi của Diệp Thiên không thể tin nổi.

“Vù!”.

Trong lúc ông ta nghi hoặc, tiếng xé gió lại vang lên. Diệp Thiên chỉ bước một bước đã đứng trước mặt ông ta cách một trượng, vẫn đánh ra một quyền bình thường như trước.

“Lãm Tước Vĩ!”.

Ông ta nhấc tay trái lên, tay phải đưa ngang, sức mạnh trước người tản ra bốn phía, muốn hóa giải sức mạnh một quyền của Diệp Thiên lần nữa.

Nhưng không biết vì sao, khi bàn tay của ông ta chạm vào quyền kình của Diệp Thiên, một luồng sức mạnh khác đột ngột bùng nổ, xua tan toàn bộ sức mạnh hóa giải của ông ta, sau đó đánh vào người ông ta.

“Phụt!”.

Cận Vô Trần phun ra máu, lại văng ra xa mấy chục trượng, vẻ mặt kinh hãi.

“Sao có thể như vậy?”.

Lam Tước Vĩ, Như Phong Tự Bế được mệnh danh là tuyệt học có thể hóa giải sức mạnh của đối thủ trong Thái Cực Quyền, còn toàn vẹn hơn cả âm dương, nhưng lần này ông ta lại không thể đón đỡ quyền kình của Diệp Thiên, ngược lại còn bị thương?

Diệp Thiên tỏ vẻ hờ hững. Phệ Thiên Cửu Chuyển mà cậu sáng tạo được gợi ý từ Thái Cực Quyền, nên từ lâu cậu đã hiểu được sự kì diệu trong Thái Cực Quyền, biết ưu điểm khuyết điểm của nó ở chỗ nào, đương nhiên cũng biết cách phá giải.

Diệp Thiên đánh ra một lượt chín quyền. Trên không trung, mỗi lần Cận Vô Trần đón đỡ một quyền đều phải lùi lại mấy chục trượng, trông có vẻ vô cùng chật vật.

Nhiều người khách du lịch nhìn thấy cảnh này đều biến sắc, có cảm giác như đã đến một thế giới mới thần kì.

“Mẹ, ông lão thần tiên đó hình như không thắng được anh trai trẻ tuổi kia, có phải anh trai kia cũng là thần tiên không?”.

Bé trai cúi đầu nhìn chằm chằm Diệp Thiên, trong mắt tràn đầy phấn khởi.

Những người lớn xung quanh chỉ quan tâm đến cảnh tượng có một không hai trên thế giới này, đâu có thời gian quan tâm đến nó.

Bên ngoài thiền viện, Liễu Linh Lung và Trần Minh Kiều nhìn Diệp Thiên đầy oai phong trên không trung, ánh mắt chăm chú.

Bọn họ cũng tính là fan võ hiệp lâu năm, nhưng trong tiểu thuyết võ hiệp chẳng có ai bay lên trời chui xuống đất, đứng giữa trời không như thế này.

Bây giờ, Diệp Thiên và Cận Vô Trần lại chân thực cho bọn họ biết thế nào là võ giả chân chính, hoặc có thể nói đây là tiên hiệp.

“Rầm!”.

Diệp Thiên đánh ra quyền thứ mười, cuối cùng Cận Vô Trần cũng không chịu nổi sức mạnh của Diệp Thiên, hai tay áo bỗng nổ tung, hóa thành những mảnh vải vụn bay đầy trời.

Lúc này, khí tức ông ta đã cạn kiệt, trong mắt chứa đầy nỗi sợ hãi và không thể tin. Ông ta không hiểu, mình đứng ở vị trí thứ mười một trong bảng xếp hạng sức mạnh thế giới, vừa mới lên siêu phàm á thần, sao lại bị một thằng nhóc không tên không tuổi áp chế đến nông nỗi này?