Cao Thủ Tu Chân

Chương 983




Chương 983

Cậu ta đứng bên cạnh Giang Vân Thâm, nhìn vẻ thê thảm của em trai mà nổi giận đùng đùng bèn quát lên.

Hơn chục vệ sĩ cùng Giang Vân Thâm tới chùa Cửu Long trước đó đã thuật lại toàn bộ sự việc.

“Lại là vì đàn bà!”

Giang Vân Thiển hừ giọng lạnh lùng, ánh mắt trở nên sắc bén.

“Không biết tên của thanh niên đã vứt Vân Thâm từ Tây Sơn xuống là ai?”, khắp thủ đô này, dù có là Diệp Tinh hay Âu Dương Đoạn Vân thì cũng không có gan như thế. Vậy mà ai dám ra tay tàn nhẫn với Vân Thâm như vậy chứ?”

Trong đó có một tên vệ sĩ bước tới, cẩn thận nói: “Cậu cả, thanh niên đó hình như là một cao thủ võ thuật. Hắn chẳng ra tay gì mà toàn bộ chúng tôi đã bị thuần phục rồi!”

“Cao thủ võ thuật sao?”, Giang Vân Thiển không có biểu hiện gì nhiều. Cậu ta còn trẻ đã giữ chức trong quân đội thì đương nhiên biết đến những điều đặc thù trên thế giới này. Ngay cả trong quân đội của họ cũng không thiếu những người có võ.

Cậu ta im lặng một lúc rồi lên tiếng.

“Đi, mời ông Cận đến đây cho tôi!”

Vệ sĩ nghe thấy vậy thì tái mặt nhưng vẫn ngoan ngoãn nhận lệnh.

Hậu viện phía sau nhà họ Giang có một mái đình tám góc. Một ông cụ mặc trang phục quân nhân với vẻ phấn chấn ngồi thẳng lưng bên bàn cờ và đang cầm một quân màu trắng.

Bên còn lại là một ông cụ râu tóc bạc trắng mang cốt cách thần tiên đang cầm quân đen. Mỗi nước đi đều vô cùng nhẹ nhàng, uyển chuyển.

Ông cụ mặc đồ quân nhân tấn công như vũ bão khiến cho người còn lại bị ép chặt thế nhưng người đàn ông này không hề nóng ruột, mỗi lần bị dồn vào thế chết thì đều tìm được đường sống.

Bàn cờ vây đã sắp lấp đầy quân nhưng chưa ai thắng ai, cuối cùng ông cụ mặc đồ quân nhân bèn cầu hòa.

“Ông Cận, tài đánh cờ của ông càng ngày càng tinh tế. Tôi dùng ba thế cờ khác nhau muốn đánh tan hàng phòng thủ của ông mà kết quả lại bị ông né được một cách vô cùng nhẹ nhàng, không hề tốn chút sức lực nào!”

“Hay lắm!”

Ông cụ mặc đồ quân nhân nhìn ông cụ mặc áo bào khẽ cảm thán.

“Ông Giang, là do ông muốn được lợi nhanh quá. Đời người như đánh cờ, đánh cờ như đời người. Đánh cờ cũng cần hòa hợp âm dương, nhu cương tinh tế như vậy mới có thể làm nên đại cục!”

Người đàn ông mặc đạo bào đặt quân cờ xuống, nói với vẻ ung dung.

“Ha ha, không hổ danh là Vô Trần Đạo Trưởng, quả nhiên là tiêm trần bất nhiễm, chậm chắc có thứ tự, Giang mỗ tôi thụ giáo rồi!”

Hai người nhìn nhau cười, dọn bàn cờ, đang định chơi một ván nữa thì có tiếng bước chân lộn xộn vọng tới. Một lúc sau, một đưa bé mặc đạo bào chạy tới bên người đàn ông mặc đạo bào kia, cúi người nói nhỏ vài câu.

“Hả?”

Người đàn ông mặc đạo bào khẽ tái mặt nhìn về phía người đàn ông mặc đồ quân nhân.

“Tiểu Thiển gọi tôi, xem ra có chuyện rồi, ván này để lần sau nhé!”