Cao Thủ Tu Chân

Chương 977




Chương 977

“Giới võ đạo Hoa Hạ gần đây xuất hiện một cao thủ trẻ tuổi cực mạnh tên là Diệp Lăng Thiên. Trước đó nó đã giết hơn mười một người của viện trọng tài chúng ta. Con biết phải làm gì rồi chứ?”

“Diệp Lăng Thiên sao?”, người thanh niên lấy láy đôi mắt, nghe cái tên xa lạ, hắn chỉ nhếch miệng cười.

“Vương thượng yên tâm. Trong vòng năm ngày con sẽ xách đầu tên Diệp Lăng Thiên về đây!”

“Đắc tội với viện trọng tài thì phải giết”

Lời nói của hắn thể hiện sát ý và sự cuồng ngạo. Ba năm trước, hắn trở thành con của thẩm phán, phải trả cái giá và sự đau khổ mà người khác khó có thể tưởng tượng được.

Còn bây giờ, cuối cùng thì hắn cũng có được phần thưởng rồi.

Cung điện lại chìm vào bóng tối. Người thanh niên đi lướt qua Rivers, không cả quay đầu lại, cứ thế đi thẳng ra ngoài.

Rivers khẽ chau mày, không nhịn được bèn lên tiếng: “Vương thượng, con của thẩm phán có thể thắng được Diệp Lăng Thiên không?”

“Hừ!”, một giọng nói lạnh lùng trong bóng tối vọng tới: “Rivers, đừng quên thế nào là con của thẩm phán!”

“Trong ba năm qua, nó đã tập trung toàn bộ thần lực của máu và nước thẩm phán. Giờ nó dường như là kẻ vô địch trong thiên hạ đấy”

Nghe thấy vậy Rivers bỗng cảm thấy kinh hãi.

“Cái gì?, Vô địch trong thiên hạ sao?”

Ông ta quay đầu nhìn theo bóng lưng người thanh niên và không khỏi cảm thấy kinh sợ.

Người thanh niên đi ra khỏi thành phố, sau đó vẫy tay, một chiếc áo khoác màu đỏ khoác lên vai khiến hắn càng quyến rũ hơn với cơ thể của mình.

“Diệp Lăng Thiên sao?”

Hắn nhìn về hướng Đông, đôi mắt tràn ngập sát khí.

“Để biến cậu trở thành bàn đạp đầu tiên cho tôi vang danh thế giới nhé!”

Một giây sau, hắn đạp chân, mặt đất như nổ bom trong phạm vi mười mét còn hắn thì đã hóa thành một đường sáng đỏ bay về phía chân trời.

Diệp Thiên đang ở cách đó hàng nghìn kilomets bên trong chùa Cửu Long, cậu định tới thăm Thi Tú Vân thì cậu bỗng khựng chân nhìn về hướng Tây.

“Hả?”

Cậu nheo mắt, một cảm giác kỳ lạ truyền khắp cơ thể giống như gặp phải địch thủ vậy!

Diệp Thiên đứng trên đỉnh Tây Sơn, trên đỉnh tháp chùa Cửu Long, cậu nhìn về phía xa, cảm giác kỳ lạ đó càng lúc càng rõ rệt, giống như có ai đó đang phối hợp chặt chẽ với cậu ở nơi xa vậy.

“Là gì nhỉ?”.

Mắt cậu nheo lại khá lâu, rồi mới lắc đầu, thu ánh mắt lại.

Đến cổng thiền viện, cậu khẽ gõ cửa, bên trong vọng ra giọng nói của Thi Tú Vân.

“Vào đi!”.

Cậu đẩy cửa bước vào, Thi Tú Vân mặc đồ màu lam, tóc búi cao, trở về khuôn mặt mộc.

Điều khiến cậu cảm thấy kỳ lạ đó là, phía trước Thi Tú Vân còn có một cô gái khoảng 20 tuổi.

Nhìn thấy Diệp Thiên vào, cô gái cũng quay đầu lại nhìn, khi cô ta nhìn rõ khuôn mặt của Diệp Thiên, lập tức trở nên ngạc nhiên.