Chương 961
Diệp Vân Long, Diệp Sơn đứng ngây tại chỗ. Một hồi lâu, Diệp Vân Long bỗng ngẩng đầu chắp tay trước Diệp Thiên.
“Thiên, bố sai rồi!”
Ông ta đang định bái Diệp Thiên thì một bàn tay ngọc ngà ngăn lại, khiến ông ta không thể cúi người.
Diệp Vân Long quay người nhìn đôi mắt như sao của Diệp Thiên .
“Gia chủ Diệp, mặc dù chúng ta không còn tình cảm bố con nhưng dù gì tôi cũng từng gọi ông là bố suốt chín năm. Ông hành lễ thế này tôi không nhận nổi đâu!”
“Trận chiến hôm nay tôi chỉ muốn để ông biết rõ rằng tôi đã vượt qua ông rồi!”
Trong lòng Diệp Thiên, Diệp Vân Long luôn là một cột mốc. Giờ cột mốc này đã bị cậu bỏ xa ở phía sau rồi.
“Ầm!”
Khi mọi người đang không biết phải làm sao thì một luồng sóng mạnh tỏa ra từ ống tay áo của Diệp Sơn, một đường hoa văn tỏa ra trong không gian, dao động bốn phía.
Diệp Sơn tái mặt, một đường sáng bay ra, lao trong không trung sáng lấp lánh soi rọi cả bầu trời đêm.
Mọi người cùng chăm chú nhìn thì mới biết đó là một chiếc gương đồng mang phong cách cổ xưa.
“Thông Thiên Kính sao lại hiển linh và lúc này chứ?”
Diệp Sơn và Diệp Vân Long nhìn nhau với vẻ kinh hoàng.
Chiếc gương đồng cổ xưa này chính là vật báu vô thượng mà nhà họ Diệp có được, nó được gọi là Thông Thiên Kính có thể dự báo tương lại.
Nhưng chiếc gương này mười năm mới tỉnh giấc một lần. Lần trước tỉnh giấc là chín năm trước. Theo lý mà nói thì còn một năm nữa mới là lần thức tỉnh tiếp theo. Vậy mà bây giờ, Thông Thiên Kính lại quét ngang không gian, sức dao động còn mạnh hơn cả lần trước nữa.
“Ầm!”
Trong không trung, Thông Thiên Kính phát ra làn sóng cực mạnh, đến cả nước biển cũng dâng lên cuồn cuộn. Những cao thủ khác đều đứng ngây ra khi nhìn thấy cảnh tượng đó.
Đối với món bảo bối của nhà họ Diệp, bọn họ chỉ nghe nói chứ chưa bao giờ có duyên nhìn thấy. Thật không ngờ hôm nay có thể tận mắt chứng kiến.
Diệp Thiên vô cùng bình thản, nhìn ánh sát chói mắt, lấp lánh của Thông Thiên Kính trên không trung mà không hề dao động.
“Tốt! Tốt!”
Đúng lúc này, Thông Thiên Kính đột nhiên phát ra âm thanh khiến toàn bộ hiện trường chấn động.
Giữa trời và đất, có rất nhiều bảo vật có linh tính, thậm chí có những bảo vật được đất trời nuôi dưỡng còn có thể sản sinh ra linh trí nhất định. Thế nhưng bảo vật có thể nói chuyện thì đúng là lần đầu mọi người mới được thấy.
“Diệp Thiên trải qua chín năm, cuối cùng đã trở thành phượng hoàng hồi sinh từ đống trò tàn rồi! Tốt lắm!”
Giọng nói như được truyền tới từ chín tầng mây vô cùng vang vọng.
“Hóa ra đây chính là Thông Thiên Kính – cái gọi là vật báu của nhà họ Diệp sao?”
Diệp Thiên nhếch miệng cười khinh miệt, hừ giọng lạnh lùng như đôi mắt thì vô cùng đanh thép