Cao Thủ Tu Chân

Chương 950




Chương 950

“Không phải ông vừa nói muốn lấy lại thể diện cho viện trọng tài sao?”

“Chỉ dựa vào chút bản lĩnh đó thôi ấy hả?”

Gullit rất tức giận, nhưng lại không dám tùy tiện động thủ nữa, thực lực của Diệp Thiên vượt xa tưởng tượng của ông ta. Ông ta có thể cảm giác rõ được căn cơ tu luyện của Diệp Thiên mới vừa bước vào cảnh giới siêu phàm, thế nhưng sức mạnh bộc phát của cậu lại càng mạnh mẽ và oai phong hơn ông ta, khiến ông ta không thể hiểu nổi!

Ông ta nhìn chằm chằm Diệp Thiên trong chốc lát, sau đó đột nhiên nở nụ cười vô cùng thâm hiểm.

“Diệp Lăng Thiên, tôi thừa nhận một mình chiến đấu thì tôi không phải đối thủ của cậu!”

“Nhưng hôm nay, cho dù cậu có ba đầu sáu tay cũng vẫn sẽ chết ở chỗ này!”

“Ồ?”, vẻ mặt Diệp Thiên hờ hững, lông mày cậu đột nhiên nhăn lại.

Chính lúc này, Gullit đột nhiên lấy một viên đá thủy tinh màu xanh lục từ trong người mình ra.

“Đó là viên đá truyền tin?”

Vẻ mặt của mấy người Diệp Sơn hoàn toàn thay đổi. Họ cảm nhận được một lực dao động rất rõ ràng trên viên đá thủy tinh đó. Thủ đoạn như vậy chỉ có người đã đạt tới cảnh giới siêu phàm mới có thể làm được.

Một số cao thủ siêu phàm đã tạo ra sức mạnh linh hồn, họ đẩy chân khí vào trong viên đá thủy tinh, khóa lại bằng sức mạnh linh hồn. Chỉ cần viên đá thủy tinh vỡ ra, họ lập tức có thể cảm nhận được vị trí của viên đá thủy tinh, khóa lại chặt hơn và lập tức chạy tới, đó gọi là viên đá truyền tin.

Nhìn thấy Gullit lấy viên đá truyền tin ra, mọi người không khỏi nghĩ thầm, Gullit còn có người chống lưng sao?

“Rắc!”

Dưới con mắt quan sát của bao nhiêu người, Gullit dùng hai ngón tay bóp viên đá truyền tin thành nhiều mảnh.

Lập tức, hai luồng màu xanh dâng lên từ trên đỉnh đầu của ông ta, cuối cùng hóa thành hai luồng ảo ảnh rồi dần dần tiêu tán.

Cùng lúc đó, ánh mắt Diệp Thiên ngưng lại, cậu nhìn về phía xa ngoài bờ biển.

Hai chấm đen càng lúc càng lớn, bay nhanh bên trên mặt nước biển, chỉ trong vài chục giây, đã biến thành hai bóng người cao lớn, đứng ngang bầu trời phía trên.

Những người vừa đến đều là đàn ông, một người mặc áo choàng có họa tiết sấm sét, tóc vàng và mắt xanh, khuôn mặt trung niên phương Tây tiêu chuẩn. Giữa đôi đồng tử của ông ta ẩn chứa một luồng sấm sét, vô cùng kỳ dị. Tu vi của ông ta càng kiên cố vững chắc, làm chấn động những đám mây xung quanh, biển dưới chân không ngừng dâng trào.

Người còn lại, tay cầm một thanh kiếm Samurai Đảo Quốc, râu trắng và ngắn, trông ra khoảng sáu mươi tuổi, nhưng trên mặt không hề có nếp nhăn. Đôi mắt ông ta lóe sáng, như ánh đao quét ngang bầu trời, biển sâu mấy chục thước phía dưới chân ông ta bị sóng khí chia cắt.

Hai người chỉ dừng lại ở đó, mọi người liền cảm thấy một luồng áp lực cực kỳ mạnh mẽ trực tiếp ập tới, mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so với Gullit?

Nhìn thấy hai người bọn họ, Diệp Thiên không phản ứng nhiều, nhưng mấy người Diệp Sơn và Tư Đồ Ngạo ở phía sau đều hít sâu vào một hơi.

Dù sao họ cũng là những cao thủ lão luyện, vừa nhìn thấy hai người kia, họ liền nghĩ ngay đến hai nhân vật huyền thoại, nét mặt lập tức thay đổi rõ rệt.

“Bố, bọn họ là ai thế?”.

Diệp Vân Long nheo mắt lại, nhìn sang Diệp Sơn hỏi.