Chương 917
“Lên!”
Cậu ta hét, nội lực toàn thân bùng lên, dấu tay sức mạnh bên trong càng thêm rực rỡ.
Tất cả mọi người đều cảm thấy một luồng năng lượng phóng tới trên mặt, vẻ mặt họ đầy kinh hãi, nhưng vẻ mặt Âu Dương Đoạn Vân lại vô cùng khó coi, sắc mặt tái xanh.
Cậu ta đã thi triển tu vi, điên cuồng hối thúc nội lực, nhưng Lăng Uyên Thần Kiếm vẫn không hề động đậy.
“Không thể nào!”
Cậu ta khẽ cắn môi, nội lực bộc phát, lòng bàn chân chìm sâu xuống hố cát, nhưng dù cậu ta có nỗ lực đến đâu, Lăng Uyên Thần Kiếm vẫn không hề lay động.
Rất lâu sau đó, cuối cùng Âu Dương Đoạn Vân cũng buông tay, cúi đầu lùi về sau.
“Ngay cả Âu Dương Đoạn Vân cũng thất bại rồi!”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, rốt cuộc họ cũng hiểu được Lăng Uyên Thần Kiếm là như thế nào!
Chính lúc này, Hoa Lộng Ảnh, Lí Thanh Du, Tư Đồ Nhược Tuyết và Diệp Tinh đồng thời đứng dậy, bốn âm thanh xuyên thấu vang lên, bốn người họ đã bay xuống bên trụ đá.
Bốn người nhìn nhau, Tư Đồ Nhược Tuyết ra tay đầu tiên.
Bàn tay ngọc của cô ta hạ xuống, nội lực hóa thành luồng khí màu tím rót vào đôi tay, nhưng cô ta chỉ làm đúng một lần rồi lập tức buông ra.
“Tôi không thể kéo nó ra được!”
Cô ta lắc đầu và lùi lại một bước!
Đôi mắt đẹp của Lí Thanh Du khẽ chớp, khởi động tâm kiếm, ánh mắt trở nên sáng rực và cô ta cũng đưa tay xuống.
Mấy phút sau, cô ta cũng bất lực thở dài lui về phía sau!
Ánh mắt khán giả đổ dồn vào Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh, hai Song Tử ở thủ đô này dường như là niềm hy vọng cuối cùng!
Ánh mắt Diệp Vân Long và Hoa Vô Đạo cũng ngưng lại, trong lòng họ không khỏi mong chờ.
Hoa Lộng Ảnh hít sâu một hơi, nội lực dâng trào, trên tay lóe lên một chút ánh sáng đỏ thẫm, hai ngón tay dán vào dưới chuôi kiếm của Lăng Uyên Thần Kiếm.
Hai ngón tay của cô khẽ run lên, khí vận lên trên.
“Rầm!”
Lăng Uyên Thần Kiếm không hề dao động, nhưng cát bên cạnh bị sức mạnh làm lay động nảy tung lên.
Nhưng cho dù mặt đất cát xung quanh có thay đổi như thế nào, Lăng Uyên Thần Kiếm vẫn vững vàng ở nguyên vị trí.
“Phù!”
Cô khẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm, vẻ mặt thư thái và chỉ đành buông tay.
Toàn bộ bãi biển phía Nam chìm vào im lặng, những tài năng hàng đầu này đều đã thất bại, lúc này chỉ có Diệp Tinh vẫn chưa ra tay.
Đôi mắt Diệp Tinh khẽ nhúc nhích, cậu ta cảm nhận được sự chú ý của khán giả và trong lòng cũng tràn đầy cảm xúc. Tất cả niềm hi vọng của mọi người đều đã thất bại. Nếu như cậu thành công thì cậu sẽ trở thành sự chú ý của tất cả mọi người, là đế vương trẻ tuổi xứng đáng.
“Lăng Uyên Thần Kiếm, mày chắc chắn sẽ thuộc về tao. Tao mới chính là đế vương tương lai!”
Ánh mắt cậu ta rực sáng, trên đỉnh đầu tràn ra một hình con rồng, tiếng rồng khẽ gầm lên.