Chương 901
Cậu không khỏi suy đoán, gia chủ của bốn nhà quyền lực nhất đã có tu vi như vậy, phải chăng trong bốn nhà quyền lực nhất đó còn ẩn giấu cao thủ mạnh hơn?
Trên đường từ Đại học Thủ Đô đến Đông Sơn, hai người đều không nói câu nào, đi thẳng lên đỉnh Đông Sơn.
Đông Sơn cao khoảng tám trăm trượng, đi thẳng một đường lên đỉnh, Hoa Vô Đạo không hề ngừng nghỉ, Diệp Thiên cũng luôn đi theo sau ông ta, không xa không gần, luôn giữ khoảng cách ba bước chân.
Trên đỉnh Đông Sơn, Hoa Vô Đạo nhìn xuống bốn phương, âm thầm quan sát Diệp Thiên.
Tuy rằng Đông Sơn không cao, nhưng địa thế dốc đứng, độ dốc của núi gần như là chín mươi độ. Cho dù là người thường xuyên rèn luyện sức khỏe, trèo một hơi lên đỉnh núi cao tám trăm trượng cũng phải thở dốc, toát mồ hôi.
Vậy mà Diệp Thiên lại bình thường, không hề biến đổi gì, hơi thở cũng không hỗn loạn. Ông ta không khỏi liếc nhìn, trong mắt có vài phần tán thưởng.
“Nhóc Thiên, tính ra chúng ta đã chín năm không gặp rồi nhỉ?”.
Hoa Vô Đạo chắp tay đứng đó, toát ra khí chất bễ nghễ đất trời.
“Vâng!”.
Diệp Thiên đứng bên cạnh Hoa Vô Đạo, thản nhiên trả lời. Dù Hoa Vô Đạo có khí phách thế nào, cậu vẫn vững như Thái Sơn.
“Nhóc Thiên, chuyện xảy ra với cháu năm xưa đối với một đứa trẻ vừa lên mười mà nói đúng là quá tàn nhẫn”.
“Nhưng có lẽ đó là số mệnh của cháu”.
Hoa Vô Đạo thở dài, nhà họ Diệp và nhà họ Hoa xưa nay quan hệ rất tốt, có quan hệ đồng minh vững chắc. Chuyện xảy ra với Diệp Thiên dù Diệp Vân Long không nói rõ, nhưng ông ta vẫn biết được tin tức chính xác.
Diệp Thiên im lặng không nói lời nào.
Hoa Vô Đạo quay đầu lại, đột nhiên đánh ra một chưởng.
“Ầm!”.
Tảng đá lớn ở phía trước lập tức nứt ra, để lộ hai thanh kiếm sắt một trái một phải.
Một trong số đó đã rỉ sét loang lổ, thanh còn lại thì tỏa sáng lóa mắt, mũi nhọn toát ra sự lạnh lẽo.
Diệp Thiên không nhúc nhích, Hoa Vô Đạo đi tới, ấn một tay vào, hai thanh kiếm đều phóng ra, rơi xuống trước mặt.
“Nhóc Thiên, hai thanh kiếm này đều được chế tạo bởi cùng một người, bất kể là trình tự rèn đúc, chất liệu, độ lửa, tất cả đều giống nhau, không khác thứ gì, có thể nói hai thanh kiếm này là cùng một thanh”.
“Mười năm trước, bác đã chôn hai thanh kiếm này ở đây. Bây giờ mười năm trôi qua, một thanh đã mục nát rỉ sét, thanh còn lại thì vẫn như trước, sắc bén lộ rõ, cháu có biết vì sao không?”.
Diệp Thiên liếc nhìn qua, mũi hơi động đậy, ngay sau đó trả lời: “Vì trên một thanh đã bị bôi axit!”.
Hoa Vô Đạo lộ ra vẻ tán thưởng, gật đầu.
“Không sai, thanh kiếm rỉ sắt này bác đã bôi axit, còn thanh kia không tác động gì, cho nên mười năm trôi qua, hai thanh kiếm đã khác nhau một trời một vực, không còn ở cùng một đẳng cấp nữa”.
Ánh mắt Diệp Thiên hơi dao động, thờ ơ hỏi: “Bác Hoa, ý bác là gì?”.
Hoa Vô Đạo bỗng xoay lại, chỉ vào Diệp Thiên.
“Hai thanh kiếm này cũng giống như cháu của trước kia và cháu của hiện tại vậy”.