Cao Thủ Tu Chân

Chương 898




Chương 898

Hôn ước giữa Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh, trên đầu vẫn còn có hai thế lực lớn là nhà họ Diệp và nhà họ Hoa. Đối với người khác mà nói thì nó nặng nề như núi Thái Sơn, không thể lật đổ được. Nhưng Diệp Lăng Thiên chưa bao giờ thèm để tâm.

Phàm là thứ gì ngăn cản cậu và Hoa Lộng Ảnh ở bên nhau, cậu cũng đều sẽ nghiền nát không do dự.

Ngày hôm sau, tin tức như mọc thêm đôi cánh, lan truyền khắp thủ đô.

“Cái gì? Ông nói là cậu con trai tài giỏi nhất ở thủ đô trước đây của nhà họ Diệp chưa chết, lại còn xuất hiện ở thủ đô ư?”

“Thật sự là cậu ta sao? Hình như tôi còn lờ mờ nhớ tên của cậu ta, hình như là Diệp Thiên thì phải. Không phải nhà họ Diệp truyền ra tin tức cậu ta ốm nặng và chết năm mười tuổi sao? Sao giờ lại xuất hiện vậy?”

“Ai biết được, người bình thường làm sao có thể đoán ra được suy nghĩ và cách làm của những đại gia hàng đầu như nhà họ Hoa hay nhà họ Diệp. Nói không chừng tin tức về cái chết của Diệp Thiên năm xưa chỉ là một màn khói do nhà họ Diệp tung ra mà thôi. Còn thực tế Diệp Thiên bị nhà họ Diệp đưa đến một nơi bí mật để huấn luyện đặc biệt, bây giờ sau chín năm đã học thành tài nên lại quay trở lại thủ đô!”

“Điều này cũng có thể lắm. Lúc trước Diệp Thiên ở thủ đô còn chưa đến mười tuổi, nhưng ngay cả nhân vật mười lăm mười sáu tuổi là Khương Long Hoa cũng bị cậu ta giẫm dưới chân. Giờ đã chín năm trôi qua, ai biết được cậu ta đã lại đạt đến trình độ nào rồi!”

“Xì! Nhà họ Diệp bây giờ có một Diệp Tinh đã đủ đáng sợ rồi, bây giờ lại xuất hiện thêm một Diệp Thiên từng đứng đầu thủ đô ngày trước, nhà họ Diệp sắp càn quét hết mấy gã khổng lồ ở thủ đô rồi!”

Khắp thủ đô vang lên những cuộc trò chuyện tương tự, thông tin con trai cả nhà họ Diệp là Diệp Thiên lại xuất hiện ở thủ đô khiến nhiều gia tộc và quan chức thủ đô bàng hoàng.

Trong chớp mắt, cả thủ đô rung chuyển!

Tại khu nội đô phía Đông, một siêu biệt thự có diện tích hàng chục mẫu là nơi ở của nhà Âu Dương – một trong gia tộc hàng đầu trong bốn gia tộc lớn nhất thủ đô.

Âu Dương Đoạn Vân dựa vào sô pha với vẻ mặt u ám.

Trước mặt cậu ta, một người đàn ông trung niên mặc Âu phục màu đen, râu ngắn đen nhánh, hai mắt mở to như chuông đồng, vẻ mặt không hề biểu lộ sự tức giận nhưng lại đầy uy nghiêm khiến người khác có cảm giác bị áp chế.

Ông ta chính là gia chủ của nhà Âu Dương, là bố của Âu Dương Đoạn Vân, tên gọi Âu Dương Chấn Đức.

“Không ngờ thằng nhóc đó vẫn chưa chết. Chiêu này của nhà họ Diệp quả là cao minh lắm!”

Giọng điều của Âu Dương Chấn Đức mang chút trầm lắng, sau đó ông ta nhìn về phía Âu Dương Đoạn Vân.

“Nghe nói tối hôm qua con đã gặp Diệp Thiên? Con thấy sao?”

Âu Dương Đoạn Vân nghe vậy liền cười khẩy.

“Bố, lúc trước bố nói với con là ở thủ đô này cậu ta được coi là mạnh nhất. Nhưng tối qua khi gặp mặt, con thấy đó chẳng qua là người chẳng có căn cơ tu luyện gì, chỉ là kẻ tiểu nhân dựa vào thế lực của người ta mà thôi. Nếu như không phải Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh xuất hiện thì con chỉ cần một chiêu là xử được cậu ta!”

“Ồ?”, Âu Dương Chấn Hoa hơi nhíu mày, hỏi với vẻ tò mò: “Ý con là trên người cậu ta không hề có sức mạnh của một võ giả?”

“Không thể nào! Chín năm trước, con, Diệp Tinh và Hoa Lộng Ảnh còn chưa đạt tới cảnh giới võ giả thì cậu ta đã đạt được rồi, hơn nữa tu luyện của cậu ta ngày một tăng lên, gần như đạt đến mức võ sư. Chín năm đã qua, cho dù cậu ta không tiến bộ thì chí ít cũng không thể yếu hơn con hay Diệp Tinh. Làm sao cậu ta có thể không có chút căn cơ tu luyện nào chứ?”