*Chương có nội dung hình ảnh
Diệp Vân Long tái mặt, tắt điện thoại.
Ông ta nhìn thiền viện trên đỉnh núi, định lên hỏi cho rõ ràng nhưng cuối cùng cũng dừng bước.
Mọi điều đúng sai chỉ cần đợi thêm vài tiếng nữa là sẽ có kết luận.
Trong lớp học, thầy chủ nhiệm đã tới. Hoa Lộng Ảnh là trợ lý giáo sư của khoa Kiến trúc cảnh quan nên phải làm tốt công việc chuẩn bị cho chủ nhiệm.
Diệp Thiên ngồi dựa vào ghế. Ba người Tề Văn Long ở bên cạnh không khỏi giơ ngón tay cái về phía cậu.
“Diệp Thiên, khéo sau này phải gọi cậu là đại ca mất. Trò đùa này của cậu, chơi lớn thật đấy!”
Tới bây giờ mà ba người bọn họ vẫn chưa hoàn hồn. Bọn họ có nghĩ thế nào cũng không thể hiểu một nữ thần hào môn cao vời vợi như Hoa Lộng Ảnh sao lại có thể sà vào lòng Diệp Thiên thẹn thùng e lệ như vậy chứ?
“Tôi và cô ấy quen nhau từ nhỏ, mọi người không cần suy nghĩ một cách khoa trương như vậy!”
Diệp Thiên cười thản nhiên với ánh mắt điềm đạm.
Chín năm trôi qua, Hoa Lộng Ảnh vẫn là Hoa Lộng Ảnh, không hề thay đổi.
Họp lớp vô cùng đơn giản. Chủ nhiệm lớp ngoài dặn dò vài việc liên quan tới quân sự ra thì bắt đầu để các bạn học lần lượt giới thiệu về bản thân.
Người đẹp của khoa Kiến trúc cảnh quan không ít. Mặc dù không phải ai cũng là tuyệt sắc như Hoa Lộng Ảnh nhưng cũng là những người đẹp mà trăm người mới lựa được một.
Phần lớn sinh viên nam đều dũng cảm giới thiệu trước, thật chỉ muốn kể hết về lai lịch của toàn gia đình. Ngay cả Lý Phong và Vương Triều Hải cũng nói thêm vài câu, chỉ duy nhất có Diệp Thiên là nêu mỗi tên mình.
Diệp Thiên giới thiệu đơn giản, ngắn gọn nhất. Thế nhưng bạn học trong lớp lại chú ý vào cậu nhiều nhất. Họ rất hiếu kỳ về thân phận thật sự của cậu. Tất cả đều muốn biết tên nhóc này rốt cuộc có tài cán gì mà lại có thể khiến hoa khôi số một của trường phải xao động như vậy.
Diệp Thiên không rảnh để ý tới đám đông. Lúc này cậu đang nghĩ về chuyện của nhà họ Diệp
Sau bữa cơm trưa, cậu định đi tới chùa Cửu Long cùng Thi Tú Vân quay về nhà họ Diệp - về lại nơi mà từng khiến cậu tự hào nhưng giờ thì khinh bỉ đó.
“Nhà họ Diệp sao?”
Cậu khẽ siết tay, đôi mắt ánh lên vẻ lạnh lùng. Nhà họ Diệp trước đây từng là một cây đại thụ trong mắt cậu. Nhưng giờ đây chỉ là một bụi cây ven đường mà thôi.
Họp lớp kết thúc. Diệp Thiên không hành động cùng ba người Tề Văn Long mà cùng Hoa Lộng Ảnh đi dạo trong vườn trường.
Không ít sinh viên nhìn thấy bọn họ vai kề vai thì chỉ chỉ trỏ trỏ, cảm thấy kinh ngạc.
Mặc dù Hoa Lộng Ảnh là sinh viên năm nhất nhưng cũng là người nổi tiếng ở Đại học Thủ Đô. Hầu như ai cũng biết cô. Bên cạnh Hoa Lộng Ảnh thường chỉ là Diệp Tinh. Vậy mà hôm nay lại đổi thành một thanh niên tuấn tú khác. Rất nhiều người bắt đầu nhao nhao suy đoán thân phận của Diệp Thiên.
“Lát nữa em cùng anh về nhà họ Diệp nhé!”
Hoa Lộng Ảnh do dự một lúc mới lên tiếng.
“Không cần đâu!”
Diệp Thiên cười thản nhiên: “Em không cần lo lắng cho anh. Nhà họ Diệp có mạnh đến mấy thì cũng không là gì trong mắt anh cả!”
“Huống hồ, còn có mẹ anh, bọn họ không làm gì được đâu!”
Hoa Lộng Ảnh nghe thấy vậy thì đành thôi. Cô biết Diệp Thiên có sự kiêu ngạo của riêng mình. Dù mất đi tất cả nhưng sự ngạo nghễ đó chưa bao giờ bị lụi tắt. Để một người con gái bảo vệ chính là một sự khiêu chiến đối với sự tự tôn của Diệp Thiên.
Vào buổi trưa, Diệp Thiên tạm biệt Hoa Lộng Ảnh và đi thẳng về chùa Cửu Long.
Thi Tú Vân đã sớm cởi bỏ áo tăng ni, mặc trang phục hoa mỹ giống như quý nhân trong cung. Đây cũng là lần đầu tiên bà ấy trưng diện sau chín năm.