“Phật độ kẻ hữu duyên, không biết có thể thắp một nén nhang không?”.
Bà dừng bước, kinh ngạc quay người lại. Trước cửa, là một bóng hình cao cao, đứng sừng sững.
Thi Tú Vân quay lại, nhìn ra cửa phòng thiền. Một người thanh niên mặc áo dài tay đang đứng đó với khuôn mặt tuấn tú đầy thần thái. Mặc dù cậu ăn mặc rất giản dị nhưng Thi Tú Vân vẫn có thể cảm nhận được khí chất hơn người toát ra từ cậu.
Người tới chính là Diệp Thiên. Cậu cố gắng giữ ánh mắt bình tĩnh không để lộ quá nhiều cảm xúc, chỉ khẽ cúi người trước cửa.
“Hôm nay tới hơi muộn, tôi muốn thắp một nén nhang, không biết có kịp hay không?”
Thi Tú Vân bừng tỉnh, để lộ nụ cười hiền từ và gật đầu.
“Phật độ kẻ hữu duyên, chỉ cần tâm hướng Phật thì không khi nào là muộn cả!”
Bà đích thân lấy ba nén nhang cho Diệp Thiên. Diệp Thiên bước tới.
Bà đang định châm nhang cho Diệp Thiên nhưng khi chỉ còn cách khoảng ba bước thì bà bỗng khựng lại, nhang cầm trong tay rơi xuống đất.
Diệp Thiên cảm thấy kỳ lạ, đang định nhặt nhang lên thì bỗng nghe thấy giọng nói run rẩy của Thi Tú Vân vọng tới.
“Thiên Nhi!”
Đồng tử Diệp Thiên co lại, trong lòng cậudậy sóng.
Cậu cảm thấy không hiểu, vốn dĩ cậu đã cố gắng đè nén cảm xúc, không để lộ ra bất kỳ dấu vết gì thì sao Thi Tú Vân lại có thể nhận ra cậu chứ?
“Thiên Nhi, thật sự là con rồi, Thiên Nhi của mẹ!”
Thi Tú Vân gào lên với vẻ bi thương, quay đầu ôm chầm lấy Diệp Thiên, nước mắt rơi lã chã, thấm ướt cả áo cậu.
Diệp Thiên đứng ngây như phỗng. Dù là cậu đã rèn tu vi về tâm tính nhưng lúc này cũng không tránh khỏi cảm thấy sống mũi cay cay.
Một lúc sau, cảm xúc dâng trào, cậu đã không còn kìm nén được mà lên tiếng với giọng run rẩy chưa từng có.
“Mẹ!”
Một tiếng gọi ‘mẹ’ mà khiến Thi Tú Vân cũng run rẩy theo.
“Thiên Nhi, con đúng là Thiên Nhi rồi. Thiên Nhi của mẹ chưa chết, Thiên Nhi của mẹ vẫn còn sống!”
Bà thật sự không dám tin vào mắt mình, không dám tin vào cảm giác của mình. Diệp Thiên chín năm trước bị Diệp Vân Long phế bỏ võ mạch khiến bà tưởng rằng cậu đã chết.
Dù bà không muốn tin là con trai mình đã không còn nhưng bà cũng phải thừa nhận cơ hội mà Diệp Thiên có thể sống sót là vô cùng ít.
Một đứa trẻ mười tuổi, mất đi võ mạch, toàn thân bị thương nặng, còn bị vứt bỏ nơi núi sâu. Với tình huống như vậy thì chắc chắn chỉ có nước chết.
Nhưng lúc này, Diệp Thiên vẫn còn sống sờ sờ và xuất hiện trước mặt bà.
“Thiên Nhi, có phải là mẹ đang nằm mơ không?”
Bà nắm lấy cánh tay của Diệp Thiên, cảm nhận độ ấm từ lòng bàn tay cậu. Cuối cùng bà có thể xác nhận người đang ở bên cạnh mình là người sống, không hề nằm mơ.