Vừa rồi ở phòng riêng, mặc dù khung cảnh hỗn loạn nhưng cô ta vẫn chú ý tới Diệp Thiên. Lúc đám Tề Văn Long cùng nhau đối địch, Diệp Thiên lại ngồi yên một bên không có hành động gì, lúc đó cô ta đã hơi xem thường Diệp Thiên.
Bây giờ, Diệp Thiên đứng riêng với cô ta, dường như xem cô ta như không khí, khiến cô ta cảm thấy rất kì lạ.
Đúng lúc đó, ba người Tề Văn Long lái xe từ bãi đỗ xe dưới tầng hầm ra, Lâm Ngữ Băng ngồi vào ghế lái phụ, Diệp Thiên ngồi ghế sau.
“Hôm nay thật là làm phiền các bạn rồi”.
Lâm Ngữ Băng xin lỗi bọn họ, cảm thấy vô cùng áy náy.
“Không sao, chúng ta đều là sinh viên trường Đại học Thủ Đô, đương nhiên phải giúp đỡ nhau rồi”.
Tề Văn Long vỗ ngực, người đẹp ở đấy, dường như cả không khí cũng trở nên ngọt ngào.
Trên đường đi, cậu ta cười nói với Lâm Ngữ Băng, thỉnh thoảng kể vài câu chuyện cười nhạt nhẽo, chọc Lâm Ngữ Băng vui. Đám Diệp Thiên ngồi ở ghế sau thì có vẻ im lặng đi nhiều.
Đi khoảng mười mấy phút, bọn họ đến một đường hẻm một chiều, qua khỏi đường hẻm này là tới cổng sau Đại học Thủ Đô.
Con hẻm này là đường một chiều, ít khi có xe đi đường này. Hai bên không có quán xá gì, ánh đèn mờ tối, do đó ban đêm ít có người qua lại.
Tề Văn Long lái được nửa đường, đúng lúc đó, hai chiếc xe Hummer màu đen bỗng chặn ngang lối ra.
“Hử?”.
Tề Văn Long nhìn thấy cảnh này bèn thấy không ổn, lập tức chuẩn bị đạp ga quay đầu, nhưng lại có hai chiếc Hummer khác chạy tới chặn kín lối đi ở phía sau.
Bốn chiếc Hummer hai trước hai sau chặn kín đường hẻm, hoàn toàn chặn đứng đường đi của Mercedes.
“Tiêu rồi!”.
Tề Văn Long hoảng hốt, theo bản năng muốn gọi điện báo cảnh sát, nhưng vừa cầm điện thoại lên thì lại phát hiện sóng và 4G đều mất cả.
“Không cần vật lộn nữa, Từ Tử Văn tôi xưa nay hành sự chặt chẽ cẩn thận. Nếu đã muốn đối phó các người thì đương nhiên phải chuẩn bị chu đáo, tôi đã mang theo cả máy chặn sóng đây”.
“Muốn gọi điện thoại à, nằm mơ đi!”.
Một giọng nói giễu cượt vang lên ở phía trước, Từ Tử Văn chậm rãi bước ra khỏi vòng vây của những vệ sĩ áo đen, giọng điệu cực kì kiêu căng.
“Là anh sao?”.
Tề Văn Long mở cửa xuống xe, Lí Phong và Vương Triều Hải cũng vội vàng xuống theo. Người ở phía trước di chuyển, Từ Tử Văn và hai mươi mấy vệ sĩ tạo thành một bức tường người, hoàn toàn bịt kín lối ra.
Tề Văn Long nghiêng đầu nhìn ra sau, hơn ba mươi người đồng loạt đi tới, chặn đường lui của bọn họ.
“Không sai, là tôi”.
Từ Tử Văn ngậm điều xì gà, vẻ mặt giễu cợt.
“Nhóc con, vừa rồi có chị Hồng nói giúp cậu là cậu may mắn”.
“Nhưng bây giờ ra khỏi Phượng Hoàng Lâu, để tôi xem còn ai có thể giúp được cậu!”.
Cậu ta bước tới từng bước, đứng trước mặt đám Tề Văn Long.
“Không phải cậu thích lo chuyện bao đồng sao? Bây giờ tôi sẽ cho cậu biết kết cục của việc lo chuyện bao đồng!”.
Tề Văn Long, Vương Triều Hải, Lí Phong đều kinh hãi, Lâm Ngữ Băng ở trên xe đã sợ đến mức mặt mày xanh mét.