Người đó ở cách xa trăm mét, chân đạp hư không, phía dưới không có thứ gì để đặt chân, chỉ cưỡi gió mà đi, thoáng cái đã đến gần trước mặt mọi người.
Đó là một ông lão trông như thần tiên, râu trắng bạc phơ, mặc áo dài tay màu trắng, chắp tay sau lưng, dưới chân có luồng khí không ngừng dao dộng.
“Đây là…”.
Mọi người đều kinh hãi, suýt chút nữa rớt tròng mắt ra ngoài.
Ông lão này lơ lửng giữa trời, không dựa vào bất cứ thứ gì. Cảnh tượng này bọn họ chỉ được nhìn thấy trong những bộ phim siêu anh hùng của Âu Mỹ, chưa từng nghĩ nó sẽ xuất hiện trong đời thực.
Khả năng này… Lẽ nào là thần tiên dưới mặt đất?
Chỉ có những vị tướng như Lương Long Đình vẫn giữ bình tĩnh. Bọn họ ngồi ở ghế cao, nắm giữ rất nhiều bí mật quan trọng, đương nhiên biết trên thế giới có rất nhiều nhân vật siêu phàm tuyệt đỉnh.
Nhưng cho dù là vậy, trong mắt bọn họ vẫn có vẻ kinh ngạc hiện rõ. Dù sao bọn họ cũng chỉ biết được những nhân vật đặc biệt này thông qua tư liệu, vẫn chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy.
“Diệp Lăng Thiên, kì hạn một tháng đã tới, tôi đã đến đây theo lời hẹn!”.
Khí tức trên người ông lão ẩn hiện, mang theo uy áp mạnh mẽ đủ để nghiền nát mặt đất, giọng nói nghiêm nghị.
“Cuối cùng ông cụ vẫn đến!”, Diệp Thiên đứng trên mặt đất, khẽ lắc đầu.
“Xem ra cụ đã lựa chọn rồi!”.
Trong mắt ông lão lóe lên ánh sáng kì lạ, sức mạnh toàn thân tăng vọt khiến mặt đất hơi lún xuống, xung quanh gió cuốn mây vần.
“Năm xưa cậu giết người của Đường Môn tôi, chèn ép Đường Môn tôi không ngóc đầu lên nổi, khiến vinh quang trăm năm của Đường Môn tôi mất sạch, đương nhiên tôi phải đến!”.
“Trận chiến này, tôi nhất định phải lấy lại những thứ mà Đường Môn đã mất trong tay cậu, tôi cũng sẽ cho cậu biết thế nào là cao thủ Đường Môn chân chính!”.
“Nhớ lấy tên của tôi, Đường Mục Sơn!”.
Người đến chính là môn chủ đời thứ hai của Đường Môn, siêu phàm lương phẩm, Đường Mục Sơn!
Ở xa xa, Đường Thiên Phong và Đường Vũ Vy kiễng chân nhìn lên. Trận chiến này liên quan đến vinh quang một trăm năm và vận mệnh tương lai của Đường Môn, đương nhiên bọn họ phải đến tận nơi xem chiến.
“Thú vị đấy!”.
Diệp Thiên nhìn chằm chằm Đường Mục Sơn, khóe miệng nhếch lên một đường cong đầy hứng thú.
Trong cảm nhận của cậu, tu vi của Đường Mục Sơn có thể nói là mạnh hơn Chúa Tể Hắc Ám không biết bao nhiêu lần. Xét về thực lực thì cho dù ba Chúa Tể Hắc Ám cũng chưa chắc đã bì kịp một Đường Mục Sơn.
Ông lão trước mắt chắc chắn là kẻ địch đáng sợ nhất mà cậu từng gặp từ khi cậu thành tài xuống núi đến nay.
Nhưng trên mặt cậu không hề có vẻ kiêng kị, ngược lại trong mắt chứa đựng sự hào hứng, ý chí chiến đấu tăng vọt.
“Diệp Lăng Thiên, trận chiến giữa tôi và cậu chắc chắn phải xảy ra, đừng kéo dài thời gian nữa!”.
“Nơi này là vùng đất quân sự quan trọng của Hoa Hạ ta, không tiện ra tay, chúng ta hãy đến sông Lan Thương giải quyết ân oán!”.
Cụ ta vừa dứt lời thì đã xoay người bay vọt đi, hóa thành một cái bóng trắng, bay về phía chân trời.