"Tốt lắm, tốt lắm!".
Ông lão bỗng cười lớn.
"Còn trẻ tuổi mà đã đạt đến tu vi chí tôn bán bộ, thiên phú này còn hơn cả cụ trước kia, chỉ cần bồi dưỡng thêm, Đường Môn ta trong năm mươi năm tới sẽ lại đạt đỉnh!".
Cụ ta vừa dứt lời, đồng tử Đường Thiên Phong co lại, vô cùng ngạc nhiên nói: "Cụ cố, cụ nói nhà họ Đường ta sẽ lại đạt đỉnh, lẽ nào cụ đã..."
Ông lão chỉ cười không nói gì, thong thả cất bước, ngồi xuống chiếc ghế gỗ cạnh chiếc bàn đá.
"Vừa nãy cụ nghe cháu nói có người mà Đường Môn ta không động vào nổi sao?".
Cụ ta cười như không cười, nhìn chằm chằm Đường Thiên Phong, trong ánh mắt có vẻ nghiêm khắc.
Đường Thiên Phong lại biến sắc, ôm quyền cúi người với ông lão.
"Cụ cố, là Thiên Phong vô dụng, thân là Môn chủ của Đường Môn mà không bảo vệ được uy nghiêm của Đường Môn, xin cụ cố trách tội!".
Ông ta vẫn luôn thấy hổ thẹn về chuyện này, thân là Môn chủ của Đường Môn, em trai ruột bị Diệp Thiên giết mà không dám trả thù, thậm chí bây giờ biết được tung tích của Diệp Thiên mà vẫn bắt con gái ruột và em vợ nhìn thấy Diệp Thiên là phải hết mực cung kính, sợ va chạm với nhau.
Đối với Đường Môn từng xưng bá Thục Trung, thống trị tỉnh Xuyên thì đúng là nỗi sỉ nhục lớn.
Nhưng thực lực của Diệp Thiên rành rành ra đó, dù ông ta không cam lòng thì cũng không thể tìm đến trả thù được. Ông ta biết rõ, trước mặt Diệp Thiên thì mình không khác gì con kiến, bất cẩn một cái, sợ rằng sẽ gặp phải kết cục khiến cả Đường Môn bị xóa sổ.
"Thiên Phong, với tu vi bây giờ của cháu, trong giới võ đạo Hoa Hạ hiện nay, chỉ có không quá mười cao thủ võ tôn có thể thắng được cháu, vậy mà còn không dám trả thù đối phương sao?".
Cụ ta chỉ ngồi yên một chỗ đã có một luồng uy thế vương giả dù Thái Sơn sụp đổ trước mắt cũng không sợ hãi.
Đường Thiên Phong trầm ngâm một lát, rồi lắc đầu thở dài đáp: "Cụ cố, không phải Thiên Phong không muốn bảo vệ uy nghiêm của Đường Môn, mà quả thực cậu ta... quá mạnh ạ!".
Sau đó, ông ta kể lại đầu đuôi mọi ân oán với Diệp Thiên.
"Diệp Lăng Thiên?".
Đôi mắt ông lão hơi nheo lại: "Người cháu nói có phải là võ tôn thiếu niên đứng đầu trong bảng xếp hạng những người mạnh nhất Hoa Hạ lần này không?".
Đường Thiên Phong nặng nề gật đầu.
"Hóa ra là cậu ta".
Ánh mắt ông lão sáng rực: "Tuy những năm nay cụ tìm phương học đạo, tìm kiếm cảnh giới võ học cao hơn ở rừng sâu núi thẳm, không màng đến chuyện đời, nhưng cũng có nghe nói đến Diệp Lăng Thiên này".
"Tuổi còn trẻ mà có thể đánh bại các cao thủ võ tôn Hoa Hạ, đứng đầu bảng xếp hạng những người mạnh nhất Hoa Hạ, nhân tài như vậy chưa từng có trong lịch sử giới võ đạo Hoa Hạ, cho dù là cụ năm đó thì cũng kém cạnh".
"Diệp Lăng Thiên quả thực là kỳ tài đương thời, cháu đúng là không phải đối thủ của cậu ta".
Tuy trong lời nói của ông lão có vẻ khen ngợi Diệp Thiên, nhưng không hề có ý kiêng dè, giống như đang kể về một thế hệ sau có tài năng trác tuyệt, trong lời khen còn mang theo mấy lời bình và chút khinh thường.
Đường Thiên Phong xấu hổ cúi đầu, năm nay ông ta đã hơn năm mươi tuổi, là người lãnh đạo Đường Môn, vậy mà lại bị một cậu thiếu niên chưa đến hai mươi tuổi chèn ép cho không ngóc được đầu, khiến cho cả Đường Môn cũng bị giẫm đạp, ông ta chỉ cảm thấy hổ thẹn với ông bà tổ tiên.
Đường Vũ Vy ở bên cạnh nghe hai người hỏi đáp mà vẫn như lạc trong sương mù, không biết thân phận của ông lão trước mắt này.
Bầu không khí trong phòng trở nên im lặng, chỉ có tiếng ngón tay của ông lão gõ nhẹ vào tay vịn.
Một lúc sau, ông lão đứng dậy, chắp tay bước ra ngoài cửa.
"Thiên Phong, cháu có biết rõ về lịch sử của Đường Môn ta không? Cháu có biết ban đầu tại sao Đường Môn ta có thể xưng bá tỉnh Xuyên, thống trị Thục Trung không?".
Đường Thiên Phong đứng sau lưng ông lão, không biết tại sao cụ cố mình lại đột nhiên nói đến việc này, chỉ có thể rửa tai lắng nghe.
"Hơn trăm năm trước, mạt thế ồn ào, bố cụ đã biết số phận của Thanh Đình sắp kết thúc, nên đã rời kinh, đến Thục Trung".
"Khi đó ở tỉnh Xuyên quần hùng cát cứ, cao thủ vô kể, nhưng ông ấy chỉ dùng một năm đã đánh bại vô số cao thủ tỉnh Xuyên, trấn áp mọi người để trở thành bá chủ, gây dựng nên Đường Môn".
"Ông ấy đã dựa vào chính tuyệt học vô song của Đường Môn ta".
Giọng nói của ông lão thong thả, dường như trở lại lịch sử năm xưa.
"Đường Môn ta tung hoành ở tỉnh Xuyên trăm năm không đổ, địa vị bá chủ chưa bao giờ bị lung lay, đời nào cũng có nhân tài, nhưng đến đời bố cháu và cháu thì lại trở nên tầm thường, thậm chí còn không được coi là tông môn võ đạo hạng nhất Hoa Hạ, các cháu có biết lý do không?".
Đường Thiên Phong nước mắt lưng tròng, tự cảm thấy hổ thẹn, nhưng vẫn lắc đầu.
"Là vì cháu và bố cháu đều đi sai đường".
Ông lão vẫn nhìn về phía trước, lạnh lùng nói: "Sở dĩ trong tay bố cụ, trong tay cụ, trong tay ông nội cháu, Đường Môn có thể thống trị tỉnh Xuyên, là vì bọn ta tu quyền cước".
"Nhưng đến đời bố cháu lại thay dạng đổi hình, chuyển sang ám khí độc dược, còn lấy đó làm tự hào, được người đời truyền tụng là Đường Môn ám khí độc dược song tuyệt gì đó, đúng là ngu xuẩn hết sức".
Ánh mắt Đường Thiên Phong chấn động, hơi há miệng nhưng không thốt được lời nào.
Đúng lúc này, giọng ông lão bỗng trở nên lạnh lùng, một luồng khí thế thâm hậu bùng phát quanh người, khiến một cao thủ võ tôn như Đường Thiên Phong cũng phải lùi lại mười trượng. Đường Vũ Vy lại càng không chịu được áp lực, lùi hẳn đến góc tường.
Sau đó hai người nhìn thấy cánh tay phải của ông lão vung lên, đánh một quyền vào khu rừng rậm phía trước.
“Ào ào!”.
Gió mạnh vần vũ, hàng loạt cây cối trước mặt đổ rạp xuống, lá rụng lả tả, vụn gỗ tung tóe, cây cối trong phạm vi khoảng mấy chục mét vuông đều bị gãy hết, không khác gì bị lốc xoáy quét qua.
Đường Thiên Phong và Đường Vũ Vy trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng này, trong lòng kinh hãi.
Là chí tôn võ đạo, Đường Thiên Phong dùng hết sức đánh một quyền cũng chỉ có thể làm đổ mấy cây đại thụ.
Vậy mà ông lão này chỉ tùy ý vung tay đã khiến cả khu rừng đổ rạp, đây là sức mạnh khủng khiếp đến mức nào chứ?
Râu và tóc của Đường Mục Sơn bay phất phơ, cụ ta chắp hai tay sau lưng, giọng nói chắc chắn như đinh đóng cột.
Đường Thiên Phong hoàn hồn, ánh mắt chấn động.
"Cụ cố!".
Ông ta chắp tay cúi đầu, ánh mắt mừng rỡ.
"Quả nhiên cụ đã bước vào cảnh giới siêu phàm!".
Khi Đường Mục Sơn mới xuất hiện, ông ta đã có cảm giác, nhưng bây giờ cụ ta đánh một quyền làm gãy rạp cả khu rừng, thì ông ta lại càng chắc chắn.
Ngoài Môn chủ đời đầu, cũng chính là bố của Đường Mục Sơn, người sáng lập ra Đường Môn, thì trong Đường Môn chưa từng xuất hiện cao thủ cảnh giới siêu phàm.
Nhưng bây giờ, một cao thủ cảnh giới siêu phàm bằng xương bằng thịt đang đứng ngay trước mắt, sao ông ta có thể không vui cho được?
"Đường Mục Sơn?".
Đường Vũ Vy chớp đôi mắt đẹp, cuối cùng cũng biết người trước mắt này là ai.
Thiên tài có tài năng trác tuyệt nhất trong lịch sử Đường Môn, gia chủ đời thứ hai của Đường Môn - Đường Mục Sơn!
Năm ba mươi tuổi Đường Mục Sơn đã nổi danh tỉnh Xuyên, bốn mươi tuổi bước vào cảnh giới chí tôn võ thuật, tu vi cao khó tin, quyền cước song tuyệt, chấn động tỉnh Xuyên.
Võ lâm Hoa Hạ thời đó, Đường Mục Sơn có thể coi là không ai bì được, từng nghênh chiến rất nhiều cao thủ hàng đầu Hoa Hạ, chưa từng thất bại. Bởi vì khi cụ ta đạt đến cảnh giới võ tôn, bảng xếp hạng những người mạnh nhất Hoa Hạ đã xếp xong, nên cụ ta không nằm trong số đó.
Nhưng về sau, cụ ta tìm hẳn đến cao thủ võ tôn trong bảng xếp hạng những người mạnh nhất Hoa Hạ, vọt từ vị trí mười lăm lên vị trí số một, cuối cùng đánh hòa với người đứng đầu bảng xếp hạng, chấn động thiên hạ, khiến danh tiếng của Đường Môn cũng đạt đến đỉnh cao nhất.
Nhưng sau đó, cụ ta quay về Thục Trung, đóng kín cửa không xuất hiện, mười năm sau lại truyền vị trí Môn chủ cho con trai trưởng, cũng chính là ông nội của Đường Thiên Phong, sau đó bỏ đi, bặt âm vô tín suốt bốn mươi năm.
Tuy cụ ta đã mất tích bốn mươi năm, nhưng trong gia phả của Đường Môn vẫn có vô số ghi chép về cụ ta, truyền tụng những sự tích anh hùng trước kia. Là nhân vật truyền kỳ thực sự của Đường Môn, cụ ta còn nổi danh hơn cả người sáng lập Đường Môn.
Cả Đường Môn đều tưởng cụ ta đã mất, vậy mà Đường Vũ Vy không ngờ mình lại có thể tận mắt nhìn thấy vị truyền kỳ Đường Môn này tái xuất thế gian.
"Cảnh giới siêu phàm nhìn có vẻ xa vời vô vọng, nhưng thực ra cũng chạm tay là tới!".
Đường Mục Sơn chăm chú nhìn bầu trời, ánh mắt xa xăm.
"Lúc đó cụ nhận thấy mình đã gặp phải nút thắt, nên rời khỏi Đường Môn, đi khắp thế giới, chỉ để tìm phương học đạo, tìm được thời cơ đột phá, mười lăm năm trước cụ mới giác ngộ, bước vào cảnh giới siêu phàm!".
"Cái gọi là siêu phàm thực ra cũng chính là một cảnh giới sức mạnh, chỉ là với cảnh giới này, cái chúng ta cần nâng cao không phải là nội lực, mà là tinh thần".
"Tinh thần siêu thoát khỏi thân xác, nội lực và tinh thần hợp lại làm một, là có thể đặt chân vào siêu phàm, lên như diều gặp gió".
"Chỉ đáng tiếc là quá nhiều võ tôn đỉnh cao không hiểu được bí ẩn đó, thế nên không tiến thêm được bước nào, uất hận mà chết".
Cụ ta lắc đầu, giọng nói mang theo châm chọc, và sự kiêu ngạo rõ ràng.
"Rèn luyện tinh thần?".
Đường Thiên Phong hơi trầm ngâm, ngẫm nghĩ câu nói này, một lúc sau, ông ta bỗng nhớ đến câu nói vừa rồi của Đường Mục Sơn, trong lòng run lên.
"Cụ cố, vừa rồi cụ bảo tìm Diệp Lăng Thiên sao?".
Đường Mục Sơn bình thản gật đầu: "Đương nhiên rồi!".
"Vinh quang trăm năm của Đường Môn ta sao có thể để người ta giẫm đạp chứ?".
"Đã mưu cầu tu luyện võ thuật thì phải dũng mãnh tiến về phía trước, không màng đúng sai!".
"Ban đầu mâu thuẫn với Diệp Lăng Thiên là do Đường Môn chúng ta sai trước, nhưng thế thì sao chứ?".
"Giới võ đạo vốn là kẻ mạnh làm vua, cậu Diệp Lăng Thiên kia mạnh hơn cháu nên chèn ép Đường Môn ta thành con rùa rụt cổ ở tỉnh Xuyên, nhưng bây giờ cụ đã trở về, thời đại Diệp Lăng Thiên thống trị tỉnh Xuyên cũng đến lúc chấm dứt rồi".
Đường Mục Sơn giơ bàn tay lên, năm ngón tay nắm hờ.
"Cụ sẽ cho người đời biết tỉnh Xuyên này chỉ có một chúa tể, đó chính là Đường Môn trăm năm của chúng ta!".
Đường Thiên Phong và Đường Vũ Vy đứng sau lưng Đường Mục Sơn, đương nhiên là cảm nhận được khí thế ngút trời thống trị thiên hạ của cụ ta, chỉ cảm thấy khí huyết hừng hực.
Nhưng Đường Thiên Phong nghĩ đến những chuyện kể về Diệp Thiên, vẫn hơi e dè nói: "Cụ cố, chuyện này chúng ta có nên bàn tính thêm không?".
"Tuy cụ đã bước vào cảnh giới siêu phàm, nhưng Diệp Lăng Thiên từng giết bảy trọng tài của viện trọng tài thế giới ở Trung tâm Thủy Thượng Kiềm Tây, nghe nói trong số đó có một người còn thi triển bí pháp, tiến vào cảnh giới siêu phàm, vậy mà vẫn bị cậu ta giết chết!".
"Không lâu trước đó, Diệp Lăng Thiên gần như đã xóa sổ Thế Giới Hắc Ám ở Lư Thành, Chúa Tể Hắc Ám phải đích thân ra mặt xin lỗi thương lượng mới giữ lại được vị Địa Sát cuối cùng".
"Tu vi của cậu ta đã có thể sánh ngang với cảnh giới siêu phàm, thậm chí là giết được cảnh giới siêu phàm. Lần này cụ đi tìm cậu ta, e rằng..."
Tuy ông ta không nói hẳn ra, nhưng hàm ý đã rất rõ ràng.
Đường Mục Sơn là truyền kỳ của Đường Môn, có uy vọng cao nhất ở Đường Môn, đương nhiên ông ta vô cùng bái phục, nhưng cụ ta đã rời đi quá lâu, Đường Thiên Phong cũng không biết cụ ta mạnh đến nhường nào.
Còn Diệp Thiên lại là truyền kỳ thực sự ở thời đại này, vươn tới tận trời, gần như gặp ai cũng quét sạch, chưa từng thất bại, vô cùng mạnh mẽ. Ngay cả cảnh giới siêu phàm mà cũng giết như trở bàn tay, Đường Mục Sơn tìm đến Diệp Thiên, ông ta tự cảm thấy phần thắng không lớn.
Đường Mục Sơn nhìn chằm chằm Đường Thiên Phong mấy giây, sau đó cười khinh miệt.
"Diệp Lăng Thiên quả thực là thiên tài nổi bật nhất trong lịch sử giới võ thuật Hoa Hạ, cậu ta có thể giết được người cảnh giới siêu phàm, đúng là bản lĩnh đáng kinh ngạc".
"Nhưng cảnh giới siêu phàm mà cậu ta giết quá đỗi bình thường!".
Đường Thiên Phong ngẩng đầu lên, không hiểu gì cả.
Chỉ thấy Đường Mục Sơn nói tiếp: "Cảnh giới siêu phàm cũng giống như cảnh giới võ tôn, đương nhiên cũng chia ra mạnh yếu".
"Cảnh giới võ tôn chia bốn cấp bậc là cấp đầu, cấp trung, cấp cuối và đỉnh cao".
"Cảnh giới siêu phàm cũng chia ra bốn cấp bậc".
Đường Thiên Phong và Đường Vũ Vy đưa mắt nhìn nhau, bọn họ cách cảnh giới siêu phàm quá xa, chỉ có thể rửa tai lắng nghe.
Đường Mục Sơn giơ một ngón tay.
"Ví dụ như trọng tài bị Diệp Lăng Thiên giết trước kia, hắn dùng bí pháp cưỡng ép huy động hình ảnh tinh thần, đặt chân vào cảnh giới siêu phàm, nhưng cũng chỉ dừng ở giai đoạn sơ khai nhất, thậm chí còn chưa đạt tới phàm phẩm, không đáng nhắc tới".
"Còn Chúa Tể Hắc Ám có thể coi là người nổi bật nhất trong thế hệ sau cụ, thiên phú hơn người, nhưng tu vi của cậu ta hiện giờ cũng chỉ là phàm phẩm – hạng một trong số bốn hạng của cảnh giới siêu phàm".
"Phàm phẩm?", Đường Thiên Phong nghe thấy thế, ánh mắt chấn động, cảm thấy thật khó tin.
"Đúng vậy, chính là phàm phẩm!".
Đường Mục Sơn gật đầu đáp: "Phàm phẩm chỉ là cấp bậc thấp nhất của cảnh giới siêu phàm, trên phàm phẩm là lương phẩm".
"Trên lương phẩm là thượng phẩm".
"Cuối cùng chính là vua của cảnh giới siêu phàm, thần phẩm!".
Giọng nói của Đường Mục Sơn lẫm liệt, khí thế ngút trời.
"Trong cảnh giới siêu phàm, mỗi cấp bậc đều có khoảng cách như trời với vực, một siêu phàm lương phẩm có thể đồng thời đánh thắng ba siêu phàm phàm phẩm, một siêu phàm thượng phẩm có thể thắng năm siêu phàm lương phẩm".
"Còn siêu phàm thần phẩm mạnh nhất thì có thể giết được mười siêu phàm thượng phẩm".
"Đây chính là bốn cấp bậc của cảnh giới siêu phàm!".
Đường Mục Sơn chỉ vào mình, giọng nói cao ngạo.
"Còn cụ bây giờ đã bước vào siêu phàm lương phẩm, cho dù là ba Diệp Lăng Thiên thì cụ cũng có thể thắng được!".
Đường Thiên Phong và Đường Vũ Vy trợn tròn mắt, tỏ vẻ kinh ngạc chấn động.
Hào khí ngút trời của Đường Mục Sơn đã khiến Đường Thiên Phong và Đường Vũ Vy choáng ngợp hoàn toàn.
Phàm phẩm, lương phẩm, thượng phẩm, thần phẩm!
Bọn họ chưa từng nghe nói đến bốn cấp bậc của cảnh giới siêu phàm, những lời của Đường Mục Sơn có thể nói đã khiến tầm nhìn của bọn họ trong giới võ thuật xa hơn ba mươi năm.
Đường Thiên Phong khẽ chớp mắt, câu nói "cho dù là ba Diệp Lăng Thiên cụ cũng thắng được" của Đường Mục Sơn khiến ông ta tràn trề niềm tin.
"Cụ cố không hổ là cụ cố!".
Trong lòng Đường Thiên Phong không khỏi mừng rỡ, chắp tay cúi người với Đường Mục Sơn.
Trước đó, vì thực lực của Diệp Thiên quá mạnh, nên ông ta không dám đắc tội, còn bây giờ, ông ta không có gì phải lo lắng nữa cả.
Người Diệp Thiên giết chỉ là một giả siêu phàm còn chưa đạt đến phàm phẩm, còn Chúa Tể Hắc Ám nhường Diệp Thiên, ông ta nghĩ cũng chỉ là không muốn sống mái một phen với Diệp Thiên thôi.
Thực lực của Diệp Thiên cố lắm cũng chỉ là siêu phàm phàm phẩm, còn Đường Mục Sơn lại là siêu phàm lương phẩm, có thể đánh bại ba siêu phàm phàm phẩm.
Như vậy thì Đường Mục Sơn tìm đến Diệp Thiên, cho dù không thể đánh bại Diệp Thiên hoàn toàn, thì ít nhất cũng sẽ không thua.
Đường Vũ Vy cũng xốn xang trong lòng, gần một năm nay, Đường Môn vẫn luôn bị cái bóng của Diệp Thiên bao trùm, không còn vinh quang như trước. Người được coi là một trong chín thiên tài hàng đầu là cô ta cũng vì vậy mà trở thành trò cười của không ít đồng liêu giới võ thuật.
Bây giờ Đường Mục Sơn trở về, cô ta cũng thầm mong chờ, hy vọng Đường Mục Sơn có thể lấy lại hết những vinh quang mà Đường Môn đã để mất vào tay Diệp Thiên.
"Đường Môn đã có cụ rồi, cháu hãy đi thăm dò tung tích của Diệp Lăng Thiên, cụ sẽ đích thân đến tìm cậu ta".
Đường Mục Sơn vung tay lên, rõ ràng đã quyết sẽ đánh.
"Cụ cố, hiện giờ Diệp Lăng Thiên đang ở căn cứ chiến đấu đặc biệt Long Nhận ở khu vực giao nhau giữa tỉnh Xuyên và tỉnh Vân".
Đường Thiên Phong lập tức trả lời.
"Vậy sao?".
Đường Mục Sơn nghe thấy thế, ánh mắt lóe lên vẻ lạnh lùng.
"Báo với cậu ta là một tháng sau cụ sẽ đến tận nơi tìm cậu ta".
Đường Vũ Vy đứng ở phía sau, hai mắt sáng rực.
Đường Môn từng xưng bá Thục Trung, vì sự xuất hiện của Diệp Thiên mà tình thế đảo ngược, nhưng bây giờ truyền kỳ Đường Mục Sơn của Đường Môn đã trở lại, cô ta không khỏi tưởng tượng, liệu ngôi sao mới nổi trấn áp thiên hạ trong thời gian gần đây là Diệp Thiên có bị Đường Mục Sơn giẫm bẹp hay không.
Ở căn cứ huấn luyện chiến đấu đặc biệt, Diệp Thiên đang ngồi dưới bóng cây, tay cầm một quả dưa hấu mát lạnh, vô cùng thoải mái.
Còn ở phía trước, đám người Bộc Phá, Lí Vân Phi, Hắc Tháp đang tự huấn luyện, dùng các cách khác nhau để rèn luyện bản thân, nâng cao sức mạnh thân thể.
Đúng lúc này, Bộc Phá đột ngột tung ra một quyền, đánh trúng tảng đá lớn ở phía trước.
Tảng đá nứt toác, vô số vết nứt lan ra, lập tức vỡ thành mấy mảnh.
"Oa!".
Mấy thành viên Long Nhận ở bên cạnh không khỏi kêu lên kinh ngạc. Với tu vi của Bộc Phá, mấy ngày trước chắc chắn không thể làm được đến mức này, nhưng sau khi tu tập "Phệ Thiên Luyện Khí Quyết" của Diệp Thiên, lại thông qua phương pháp huấn luyện phù hợp với bản thân mình, bổ trợ lẫn nhau, hiện giờ tu vi của anh ta đã tăng vọt.
"Giáo quan Diệp, cậu đúng là quá lợi hại, Phệ Thiên Luyện Khí Quyết này cùng với phương pháp huấn luyện dành riêng cho mỗi người chúng tôi, đúng là bất khả chiến bại. Bây giờ tôi có cảm giác một cú đấm của mình có thể đánh thủng trời!".
Bộc Phá quay đầu lại nhìn Diệp Thiên, sắc mặt vui mừng, thực sự là phục Diệp Thiên sát đất.
"Anh đừng khoác lác nữa, tiếp tục huấn luyện đi!".
Diệp Thiên gặm một miếng dưa hấu, mất kiên nhẫn xua tay.
"Hi hi, tuân lệnh!".
Bộc Phá lập tức gật đầu, lại bắt đầu lượt rèn luyện sức mạnh khác.
Đường Vũ Nhu mặc quân phục gọn gàng, đầu đội mũ lính, bước đến bên cạnh Diệp Thiên.
"Giáo quan Diệp, đây là số liệu thể trắc của các thành viên hôm nay".
Cô ấy đưa một chồng giấy tờ cho Diệp Thiên, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Từ sau khi tiếp nhận huấn luyện của Diệp Thiên, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, sức mạnh, tốc độ, sức chịu đựng, sức bộc phát, chất lượng nội lực, uy lực thuật pháp, sức mạnh siêu năng lực của các thành viên Nam Long Nhận đều tăng lên rõ rệt, gấp mấy lần trước đó.
Nếu là trước kia thì sự tiến bộ này là điều không thể, vậy mà Diệp Thiên lại tạo nên được kỳ tích, khiến thực lực của các thành viên Nam Long Nhận tăng vọt, thậm chí còn đang phát triển như bay.
Dù là cô ấy cũng không khỏi sinh lòng khâm phục Diệp Thiên, không chỉ có thực lực siêu phàm, mà còn có thể huấn luyện người khác thành tài, người như vậy không hổ là thiên tài có một không hai.
"Không cần đưa cho tôi đâu!".
Diệp Thiên không nhận đống giấy tờ, chỉ bình thản đáp: "Bây giờ mỗi người bọn họ có thực lực gì, đạt đến trình độ nào, tôi chỉ cần nhìn là biết, không cần những số liệu này".
Đường Vũ Nhu có chút không vui, nhưng vẫn cất giấy tờ đi.
Cô ấy ngước mắt lên, nhìn mọi người đang vất vả huấn luyện, bọn họ dường như hội tụ thành một luồng sức mạnh, trong lòng cô ấy không khỏi hoảng hốt.
Diệp Thiên đến Nam Long Nhận làm tổng giáo quan mới được mấy ngày, nhưng mỗi người ở đây đều đã coi cậu là tấm gương, nghe lời răm rắp, không có chút nghi ngờ trái ý nào.
Cho dù trong thời gian cậu cô ấy là Vương Tường Long quản lý Long Nhận, thì cũng chưa từng khiến các thành viên Nam Long Nhận đoàn kết như vậy bao giờ, đây chính là sự uy hiếp to lớn mà Diệp Thiên mang đến.
"Đúng rồi, cậu đâu rồi nhỉ?".
Cô ấy đang thấy khó hiểu tại sao Vương Tường Long không đến bãi huấn luyện, thì bỗng nhìn thấy đằng xa có hai người đang đi tới.
"Chị?".
Cô ấy trợn tròn mắt, rất là ngạc nhiên, không ngờ người đến lại là chị gái cô ấy - Đường Vũ Vy!
Cô ấy không hiểu, Đường Vũ Vy phải tọa trấn Đường Môn, gần đây còn phải bế quan đột phá lên cảnh giới võ tôn, sao lại đột nhiên xuất hiện ở căn cứ huấn luyện chiến đấu đặc biệt chứ?
Đường Vũ Nhu hơi trầm ngâm, không khỏi quay lại nhìn Diệp Thiên.
Lẽ nào Đường Vũ Vy đến là vì cậu ta?
Diệp Thiên ăn dưa hấu xong, lấy ghế ra, ngồi dựa vào một cái cây to, hài lòng thỏa mãn, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đường Vũ Vy đi bên cạnh Vương Tường Long, còn cách hơn mười trượng, cô ta đã bắt đầu thầm đánh giá Diệp Thiên.
Diệp Thiên ăn mặc giản dị, nhìn không có vẻ gì là là người vênh váo hung hăng, mày kiếm mắt sáng, tướng mạo đẹp trai, thoạt nhìn giống như một thiếu niên tinh nghịch.
Nhưng nghe Vương Tường Long kể, cô ta biết cậu thiếu niên nhìn có vẻ vô hại này chính là Đế Vương Bất Bại danh chấn thiên hạ.
"Giáo quan Diệp!".
Vương Tường Long đến bên cạnh Diệp Thiên, dè dặt gọi.
Diệp Thiên mở mắt, bình thản nói: "Có chuyện gì sao?".
Vương Tường Long tỏ vẻ hơi khó xử, chỉ tay về phía Đường Vũ Vy.
"Giáo quan Diệp, đây là cháu ngoại tôi Đường Vũ Vy, con bé đến đây để thăm cậu!".
Diệp Thiên còn chẳng thèm ngẩng đầu nhìn Đường Vũ Vy lấy một cái, lại nhắm mắt lại.
"Tôi và Đường Môn trước giờ chỉ có ân oán, không có qua lại, đến thăm tôi làm gì chứ? Vớ vẩn!".
"Đưa cô ta ra ngoài đi, đây là căn cứ huấn luyện quan trọng, không đón tiếp người ngoài".
Giọng nói của cậu lạnh nhạt, hoàn toàn không coi Đường Vũ Vy ra gì.
Ánh mắt Đường Vũ Nhu tức giận, đang định ra mặt nói hai câu, thì Đường Vũ Vy bỗng mở miệng.
"Đường Vũ Vy ra mắt Đế Vương!".
Cô ta chắp tay cúi đầu, sau đó giọng nói trong trẻo vang lên.
"Hôm nay tôi đến đây để chuyển lời của Môn chủ đời thứ hai của Đường Môn tôi!".
"Một tháng sau, ông sơ sẽ đến tận nơi giao đấu với cậu!".
Cô ta vừa dứt lời, bầu không khí lập tức đông cứng, vẻ mặt Vương Tường Long và Đường Vũ Nhu đờ ra, vô cùng kinh ngạc.
Các thành viên Nam Long Nhận ở bãi huấn luyện cũng dừng lại, đồng loạt nhìn về phía này.
Đường Vũ Nhu và Vương Tường Long nhìn nhau, đều thấy được vẻ kinh hãi trong mắt người kia.
Hôm nay Đường Vũ Vy đột nhiên đến đây, Vương Tường Long ra đón. Ông ta nghe Đường Vũ Vy muốn thăm hỏi Diệp Thiên còn tưởng là Đường Môn phái Đường Vũ Vy đến lấy lòng Diệp Thiên, nên dẫn cô ta sang đây.
Nhưng lúc này, Đường Vũ Vy nói ra câu đó giống như nhát búa lớn nện xuống, cảnh tỉnh ông ta.
Đường Vũ Vy đến để chuyển lời khiêu chiến của Đường Môn cho Diệp Thiên sao?
Môn chủ đời thứ hai của Đường Môn đã là nhân vật của mấy chục năm trước, đã rời khỏi Đường Môn bốn mươi năm không rõ tung tích, sao lại đột nhiên xuất hiện, còn tìm tới Diệp Thiên?
Những thành viên của Nam Long Nhận đều tò mò nhìn về phía Diệp Thiên.
Có người chủ động khiêu chiến tổng giáo quan vô địch trong lòng họ?
Đường Vũ Vy nhìn chằm chằm Diệp Thiên, ánh mắt có vẻ sợ hãi.
Dù sao cô ta chưa từng gặp Diệp Thiên, không biết tính tình của cậu. Nhưng theo lời đồn, cậu là một người tàn nhẫn quả quyết, giao đấu với người khác chưa bao giờ nương tay, muốn giết là giết. Cô ta thật sự sợ Diệp Thiên không vui sẽ tát chết cô ta.
Cô ta nói những lời này nghe tràn đầy khí thế, nhưng thực ra trong lòng lại vô cùng lo sợ.
“Ồ? Môn chủ đời thứ hai của Đường Môn?”.
Cuối cùng Diệp Thiên cũng mở mắt ra, nhìn về phía cô ta.
“Chín tháng trước Đường Môn các cô đã thua dưới tay tôi, im ắng đến nay, không dám tìm tôi”.
“Bây giờ Đường Môn các cô dám chủ động đến tuyên chiến với tôi, xem ra người được gọi là môn chủ đời thứ hai này cho các cô tự tin lớn nhỉ?”.
Đường Vũ Vy nhìn ánh mắt giễu cợt của Diệp Thiên, mắt lóe sáng, nhưng vẫn trả lời: “Môn chủ đời thứ hai của Đường Môn chúng tôi đã đạt đến siêu phàm”.
“Cụ ấy bảo tôi chuyển lời cho cậu, trận chiến này bất luận thắng thua, ân oán giữa Đường Môn và cậu sẽ được xóa sạch!”.
Nghe vậy, ánh mắt Vương Tường Long trở nên nghiêm nghị, vẻ mặt không thể tin nổi.
Cảnh giới siêu phàm!
Vậy mà Đường Môn cũng có tồn tại cảnh giới siêu phàm?
“Cảnh giới siêu phàm à?”.
Diệp Thiên mỉm cười, phong thái nhàn nhã.
“Hóa ra đây là lòng tin của Đường Môn các người, thú vị đấy!”.
Cậu đứng lên, duỗi lưng.
“Lần trước, tôi và Đường Đôn Nho quyết chiến trên võ đài Lư Sơn, ông ta chết dưới tay tôi, ân oán giữa tôi và Đường Môn xem như đã kết thúc”.
“Bây giờ Đường Môn các người có cao thủ trở về, lại tiếp tục đến tìm tôi, đây chính là nhắc lại thù cũ, hay lắm!”.
Cậu nhìn chằm chằm Đường Vũ Vy, ánh mắt hờ hững.
“Về nói với môn chủ đời thứ hai của các cô, lần này ông ta không đến tìm tôi, tôi coi như chuyện này đã qua!”.
“Nếu ông ta còn cố ý đến đây, tôi sẽ không nương tay!”.
“Hơn nữa, sau trận chiến này, tôi sẽ khiến cả Đường Môn biến mất khỏi tỉnh Xuyên!”.
Tuy Diệp Thiên nói nhẹ nhàng, nhưng trong lời nói chứa đựng khí thế ngút trời khiến mọi người sững sờ.
Ánh mắt Đường Vũ Vy không ngừng thay đổi, dù là với tố chất của cô ta, lúc này cũng phải hít sâu một hơi.
Cô ta hiểu ý của Diệp Thiên, nếu Đường Mục Sơn không đến thì Diệp Thiên và nhà họ Đường sẽ sống hòa bình với nhau, nước sông không phạm nước giếng.
Nhưng nếu Đường Mục Sơn đến, cậu sẽ không nương tay. Một khi Đường Mục Sơn thua dưới tay cậu, cả Đường Môn sẽ bị đánh sập hoàn toàn, không thể đặt chân ở tỉnh Xuyên nữa.
Giờ phút này, cuối cùng cô ta cũng hiểu Diệp Lăng Thiên đại diện cho điều gì. Đây chính là uy thế vô thượng của người đứng đầu giới võ thuật Hoa Hạ hiện nay, sự bá đạo hiện rõ.
“Được, tôi sẽ chuyển lời lại”.
Đường Vũ Vy trầm ngâm một lúc, sau đó chắp tay với Diệp Thiên.
“Hôm nay làm phiền rồi, Vũ Vy xin tạm biệt!”.
Diệp Thiên không hề đáp lại, chỉ ngồi thẳng xuống, tiếp tục hóng mát nghỉ ngơi, giống như chưa có chuyện gì xảy ra.
Đường Vũ Vy liếc nhìn Diệp Thiên, gật đầu với Đường Vũ Nhu và Vương Tường Long, sau đó rời khỏi căn cứ huấn luyện nhanh như gió.
Qua một lúc lâu, mọi người mới hoàn hồn. Vương Tường Long lập tức chắp tay với Diệp Thiên, hoảng sợ nói: “Giáo quan Diệp, tôi thực sự không biết Vũ Vy đến tìm cậu là để…”.
Diệp Thiên xua tay, không hề tức giận.
“Không sao, ông là ông, Đường Môn là Đường Môn”.
Cậu quay sang chỉ về phía những đội viên đang đứng ngây ra ở đối diện.
“Ngây ra làm gì, tiếp tục tập luyện!”.
Mọi người nghe nói mới quay lại tập luyện, nhưng tâm tư vẫn không ngừng xoay quanh Diệp Thiên.
Diệp Thiên đã đứng hàng đầu trong bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, thế mà vẫn có người tuyên chiến với Diệp Thiên. Bọn họ không khỏi tò mò, đó rốt cuộc là nhân vật như thế nào.
Hắc Tháp đăm chiêu, trong lòng không ngừng chấn động.
“Đường Môn muốn quyết chiến với giáo quan Diệp, e rằng lần này giới võ thuật sẽ lại chấn động”.
Trên ngọn núi chính của dãy Lư Sơn, Đường Vũ Vy đã trở về Đường Môn, báo cáo lại lời nói của Diệp Thiên cho Đường Mục Sơn nghe không sót một chữ.
“Khiến Đường Môn biến mất khỏi tỉnh Xuyên từ đây? Hừ, khẩu khí lớn thật!”.
Đường Mục Sơn siết chặt nắm đấm, khớp ngón tay vang lên tiếng rắc rắc, cả biệt thự Đường Môn bao trùm trong cảm giác áp bách vô hình, trên mặt đất mơ hồ có vết nứt lan ra.
“Diệp Lăng Thiên, cậu thành danh tuổi niên thiếu, trăm trận trăm thắng, nhuệ khí chưa bao giờ bị áp chế, xem ra cậu đã không đặt anh hùng trong thiên hạ vào mắt nữa rồi!”.
“Nếu đã như vậy, tôi sẽ dạy cho một kẻ hậu bối sinh sau như cậu biết, thế nào là siêu phàm chân chính!”.
Đường Thiên Phong ngồi ở bên dưới, ánh mắt sâu lắng, trong lòng dâng lên vô số ý nghĩ.
Ông ta biết trận chiến này Đường Mục Sơn chắc chắn sẽ đi, mà kết quả của trận chiến Đường Mục Sơn chỉ được thắng, không được thua!
Một khi Đường Mục Sơn thua, cả Đường Môn sẽ không còn chỗ dung thân ở tỉnh Xuyên nữa.
Thời gian một tháng nói dài không dài, nói ngắn không ngắn. Hôm nay là ngày cuối cùng trong kì hạn một tháng mà Diệp Thiên đã giao hẹn với mấy người Đại tướng Lương, là ngày cuối cùng cậu ở trong căn cứ huấn luyện chiến đấu đặc biệt này.
Trong thời gian một tháng, đám người Bộc Phá, Hắc Tháp, Thủ Thuật Đao, Cương Quyền, Lí Vân Phi đều có thay đổi cực lớn. Bất kể nội lực, thể chất đều đã đạt đến đỉnh cao trước nay chưa từng có.