Tiêu Liên là con gái cả của nhà họ Tiêu, mẹ ruột của
Tô Mộ Nhu và là người tài giỏi trong thế hệ thứ hai nhà họ
Tiêu, trước giờ là người túc trí đa mưu, xử lý mọi chuyện
rất điểm tĩnh.
Nhưng vào lúc này, sắc mặt bà ta cũng không ngừng
thay đổi, đã mất đi phương hướng.
“Diệp Thiên này cũng làm xẳng quá, lại dám ra tay
nặng như vậy.
Như thế cho dù nhà họ Tiêu chúng ta có
đứng ra dàn xếp thì nhà họ Hứa và nhà họ Lạc cũng làm
sao chịu bò qua chứ?”
Bà ta không khỏi lắc đầu, cảm thấy không thể làm
được gì.
Mấy nhân vật quan trọng thuộc thế hệ thứ hai của nhà
họ Tiêu cũng im lặng và vô cùng đau đầu.
Nhìn phản ứng của mấy vị trường bối, Tô Mộ Nhu
thầm thờ dài.
Lần này đúng là Diệp Thiên đã chọc vào ổ
kiến lửa, có thể nói là đã gây ra tai họa tày trời.
Khiêu khích nhà họ Lạc và nhà họ Hứa ở cái tình Vân
rộng lớn này, bất kể là nhà nào trong số hai nhà này cũng
đều là đại họa ngập đầu.
Nhưng Diệp Thiên lại cùng lúc
gây hấn với cả hai, hơn nữa là đắc tội đúng chỗ trọng yếu.
Chưa nói đến việc Diệp Thiên không có thân phận lại lịch
gì, cho dù có thì e rằng cũng khó tránh khỏi kiếp nạn.
Nhìn ra khắp Hoa Hạ, e rằng cũng chỉ có mấy hào
môn lớn ở thủ đô mới có tư cách nói không sợ hai nhà họ
Lạc và nhà họ Hứa liên thủ với nhau.
Nhưng Diệp Thiên
lấy đâu ra cái cốt khí ấy chứ? Không lẽ cậu cũng là người
nhà họ Diệp ở thủ đô hay sao?”
Tô Mộ Nhu thở dài, biết rằng tất cả những điều này
chỉ là tưởng tượng viễn vông!
Tiêu Viễn Phong suy tư hồi lâu rồi lạnh lùng nói: “Diệp
Thiên này có đánh người ta bị thương rồi thì cũng đã
đành, lại còn cao giọng đợi đối phương đến báo thù.
Cách làm như vậy cũng quá ngông cuồng rồi!”
“Lần này cậu ta đến là để chúc thọ bố.
Nếu như nhà
họ Lạc và nhà họ Hứa tìm đến, điều chúng ta phải cân
nhắc là nhà họ Tiêu chúng ta phải ứng phó như thế nào!”
Những người còn lại cũng im lặng, Diệp Thiên lúc này
đã là khách của nhà họ Tiêu, nếu nhà họ Lục và nhà họ
Hứa đến cửa, nhà họ Tiêu bắt buộc phải ứng phó.
“Theo như tôi thấy, một tên ngông cuồng như vậy cứ
giao ra cho họ là xong!”
Ánh mắt ông cậu thứ năm nhà họ Tiêu sa sẩm, ông ta
trầm giọng nói.
Tiêu Viễn Phong khế gõ ngón tay xuống mặt bàn, sắc
mặt trầm tư: “Giao ra e rằng hơi không có tình người!”
“Phải đó!”, Tiêu Liên cũng nói: “Diệp Thiên là con nuôi
của Tiêu Hà, Tiêu Hà mất sớm, nếu như vong hồn cô ấy
biết nhà họ Tiêu chúng ta đối xử với Diệp Thiên như vậy
thì cô ấy làm sao yên lòng được?”
Hai nhân vật quan trọng thế hệ thứ hai đã lên tiếng,
những người còn lại đều phải im lặng, không khí nhất thời
rơi vào trạng thái nặng nề.
Đúng lúc này, một tiếng ho từ ngoài cửa truyền đến,
Tiêu Trường Hà bước đi chậm rãi với chiếc nạng sắt trên tay.
“Bố!”
Tiêu Viễn Phong kêu lên một tiếng, vừa định nói sự
tình, Tiêu Trường Hà đã xua tay.
“Không cần nói nữa, bố đã biết chuyện rồi, tất cả đều
trở về nghĩ ngơi đi, tất cả mọi chuyện ngày mai tất sẽ
được giải quyết!”
Mẩy người con trong nhà họ Tiêu cảm thấy rất kỳ lạ,
sự việc lớn như vậy mà Tiêu Trường Hà lại chủ động xua
tay, kêu bọn họ về nghì ngơi trước, điều này không phù
hợp với tính cách mạnh mẽ kiên quyết của ông cụ.
Nhưng ông cụ đã nói rồi, bọn họ chỉ có thể im lặng rời
đi, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
Tiêu Trường Hà ngồi vào ghế chính, mọi người trong
đại sành giải tán hết, chì còn lại ông ta và hai vệ sĩ.
“Ra ngoài canh cửa đi, khi nào Diệp Thiên quay lại thì
phải báo cho tôi ngay lập tức!”
Hai vệ sĩ gật đầu vâng lệnh rời đi, Tiêu Trưong Hà ngồi
vững vàng trên chiếc ghế bành, ánh mắt không ngừng thay đổi.
“Cậu Thiên của tình Xuyên, CEO của Tập đoàn Lăng
Thiên, đúng là thân phận rất lớn!”
“Nhưng chỉ dựa vào điều này để chống lại nhà họ Lạc
và nhà họ Hứa thì vẫn còn thiếu một chút!”
“Diệp Thiên, lần này có phải cậu đã làm sai rồi không?”
Tiêu Trường Hà ngồi ở vị trí đầu, không ngừng thay
đổi ánh mắt.