Cô khoác cánh tay Diệp Thiên, kéo cậu vào chỗ, cười
ngọt ngào với Tiêu Trường Hà nói: “À ông ngoại, đây là
anh Diệp Thiên, mẹ vẫn luôn coi anh ấy như con ruột, lần
này anh ấy cùng đến chúc thọ ông với cháu”.
Diệp Thiên ngồi xuống, sự ấm áp trên mặt Tiêu Trường
Hà giảm đi nhiều, trên mặt ông ấy không có quá nhiều
biểu cảm, vẫy tay với Tiêu Lâm.
“Giai Lệ, bà ngoại cháu thích hoa cò, giờ đang tưới
hoa trong vườn, bà ấy đã muốn gặp cháu từ lâu, anh họ
Tiêu Lâm giờ sẽ dẫn cháu đi gặp bà ấy.
Còn Diệp Thiên thì
ở lại đây đã, ông già này lâu rồi chưa quen thêm thanh
niên mới, muốn nói với cậu ấy mấy câu”.
Cố Giai Lệ không hề nghi ngờ, chớp mắt với Diệp
Thiên, rồi đi theo Tiêu Lâm, thư phòng rộng lớn chỉ còn
Diệp Thiên, Tiêu Trường Hà và hỗ vệ lạnh lùng kia.
Cố Giai Lệ vừa ra ngoài, mặt Tiêu Trường Hà ngay lập
tức sầm lại, biểu cảm nghiêm túc nặng nề, đôi mắt như
chim ưng, nhìn Diệp Thiên dò xét.
Diệp Thiên lại bình tĩnh, không dao động, nhìn thằng
vào mắt Tiêu Trường Hà, không hể tránh né, cứ như mặt
hồ phẳng lặng.
Trong mắt Tiêu Trường Hà ánh lên vè khen ngợi, cười
như không cười nói: “Chàng trai trè, cậu tên là Diệp Thiên
đúng không?”.
Diệp Thiên mim cười gật đầu, chắp tay với Tiêu
Trường Hà.
“Cháu là Diệp Thiên, xin chào ông Tiêu”.
Màn chắp tay chào này của cậu không phải vì Tiêu
Trường Hà mà là vì Tiêu Hà đã qua đời.
Mặt mày cậu lạnh nhạt, biểu cảm đúng mực, không hề
có thay đổi gì, việc này càng khiến Tiêu Trường Hà đánh giá cao.
Nhưng những năm qua ông ta đã gặp vô vàn người trẻ
tuổi, mặc dù không thể nói đầy rẫy người có phong thái
như Diệp Thiên, nhưng cũng không ít, ông ta ngay lập tức
ngừng một lúc, rồi sẵng giọng nói: “Diệp Thiên, tôi giữ
mình cậu lại là có việc nói với cậu.
Là ông của Giai Lệ,
có những lời tôi phải nói rõ ràng với cậu”.
Ông ta ra hiệu với hộ vệ ở bên cạnh, hộ vệ hiểu ý
ngay, lấy một tờ chi phiếu ra.
“Đây là một triệu đồng, tôi hi vọng từ bây giờ cậu
không qua lại với Giai Lệ nữa, rời xa nó hoàn toàn”.