Diệp Thiên khế gật đầu: “Yên tâm, Diệp Lăng Thiên tôi
nhất ngôn cửu đình, ba năm sau nếu tình cảm của cô
không thay đổi thì tôi sẽ cho cô theo bên tôi”.
Vừa dứt lời thì cậu đã biến mất trong màn đêm.
Kỳ Nhược Tuyết nhìn chăm chú hướng Diệp Thiên rời
đi, đôi mắt đẹp lóe lên, mặc dù thái độ của Diệp Thiên
không thay đổi nhiều lắm nhưng lúc này cô ấy dù gì cũng
có cái đề mong đợi.
“Thời gian ba năm ư?”.
Cô yếu ớt than thở, trong mắt hiện lên vẻ kiên định.
“Cục Đá, đời này tôi sẽ không để anh bỏ tôi.
Ba năm
sau, tôi sẽ không rời xa anh nữa”.
Trong màn đêm, Diệp Thiên ngầng đầu tien về phía
trước, sở đĩ cậu đưa ra lời hẹn ba năm với Kỳ Nhược Tuyết
chẳng qua là kế hoãn binh, theo cậu thấy, ba năm sau tình
cảm của Kỳ Nhược Tuyết với cậu đã phai nhạt rồi,
lúc đó sẽ không coi cậu là toàn bộ sinh mệnh nữa, cậu có thể đỡ
được một chuyện phiền phức.
Nhưng cậu không ngờ lời hứa hẹn này lại trở thành
một việc khiến cậu khó xử sau này.
Về biệt thự ở một đêm, sáng sớm hôm sau Diệp Thiên
nhận được điện thoại của Cố Giai Lệ.
“Cái gì? Ông ngoại em gọi điện, bảo em về dự mừng
thọ 70 tuổi của ông?”.
Nghe thấy câu nói đầu tiên của Cố Giai Lệ, Diệp Thiên
đã sững sở.
Cậu từng sống một thời gian với mẹ con Tiêu Hà, Cố
Giai Lệ, thời gian đó ba người đều sống trong cành nghèo
khó, trong mắt Diệp Thiên, Tiêu Hà dịu dàng, hiền thục,
tâm tính lương thiện, là một người phụ nữ nông thôn chính cống.
Sau đó cậu rời đi tám năm, về lại chốn xưa, Tiêu Hà lại
đã nhắm mắt xuôi tay, khiến cậu vô cùng đau buồn,
nhưng cậu cũng nhờ việc này tìm hiểu được một vài thông
tin, đó là thân phận thực sự của Tiêu Hà.
Tiêu Hà không phải phụ nữ nông thôn, mà là con chi
trường của một gia tộc lớn của tỉnh Vân, chỉ vì ngày trước
Tiêu Hà không nghe khuyên bảo, đi theo bố Cố Giai Lệ,
hơn nữa còn có thai trước khi kết hôn, bị người nhà chì
trích, cho rằng bà ấy làm hỏng nền nếp gia đình, đuổi khỏi nhà.
Nhà Tiêu Hà bào bà ấy cắt đứt quan hệ với bố của Cố
Giai Lệ và bỏ đứa bé, nhưng vì người yêu và con Tiêu Hà
kiên quyết chọn rời khỏi gia tộc, đi theo bố Có Giai Lệ đến
nông thôn sinh sống.
Nhưng bà ấy không ngờ được cuối cùng lại bị bố của
Cổ Giai Lệ bò rơi, bò lại mẹ con bà ấy đi biệt tăm, sau đó
Tiêu Hà thất vọng tràn trề, cũng không có mặt mũi nào
nhìn mặt người nhà, một mình nuôi Cố Giai Lệ khôn lớn.
Chính vì vậy, quãng thời gian Diệp Thiên chung sống
với họ cậu chưa bao giờ nghe tin tức về nhà mẹ Tiêu Hà,
cũng chưa bao giờ thấy có người đến thăm họ.
Nhưng bây giờ nhà mẹ Tiêu Hà thế mà lại chủ động
liên lạc Cố Giai Lệ, khiến cậu thấy vô cùng khó hiểu.
“Anh Diệp Thiên, em không biết tại sao họ lại tìm em.
Nhưng lúc mẹ em còn sống, bà ấy từng nói với em rằng
áy náy với người trong nhà, bào em đừng hận bất cứ ai
bên đó, nếu có cơ hội thì về thăm ông bà ngoại.
Em vẫn
luôn không có dũng khí đi tìm họ, nhưng giờ họ chủ động
liên lạc em, em không biết phải làm thế nào”.
Trong giọng nói cùa Cố Giai Lệ có sự do dự và bất lực,
giờ mặc dù cô là ngôi sao mới nổi của Hoa Hạ, nhưng xét
cho cùng vẫn chỉ là một cô bé 18 tuổi, đối mặt với người
thân xa lạ, cô vẫn không biết nên giải quyết thế nào.
“Người nhà cô Tiêu ư?”.
Ánh mắt Diệp Thiên lóe lên, Tiêu Hà giống như bố mẹ
ruột của cậu, từng chăm sóc cậu vô cùng chu đáo, dù giờ
Tiêu Hà đã mất nhiều năm nhưng giọng nói, bóng dáng,
nụ cười của bà ấy vẫn thường xuất hiện trong trí óc Diệp Thiên.