Ngô Quảng Phú không hề quan tâm, đá một phát vào
phía sau đầu gối của Ngô Lăng Hiên khiến cậu ta khuyu xuống.
“Xin lỗi cậu Thiên, nếu cậu ấy không tha thứ cho mày
thì mày cứ quỳ ở đây đến chết thì thôi!”.
Trong mắt Ngô Quàng Phú lóe lên vẻ không nỡ, nhưng
vẫn cắn răng trầm giọng nói.
Trong lòng anh ta, Diệp Thiên giống như một đấng
thần linh, cho dù con trai của mình có đắc tội với Diệp
Thiên, anh ta cũng không chút nhân nhưong.
Ngô Lăng Hiên cắn chặt răng, như thể sắp chày máu,
trong lòng tràn đầy sự không cam tâm và phẫn nộ, nhưng
nhìn thấy đôi mắt vô cùng lạnh lùng của Diệp Thiên, tim
cậu ta thắt lại, cuối cùng cúi đầu xuống.
“Cậu Thiên, tôi… sai… rồi!”.
Từng câu từng chữ của cậu ta gần như thốt ra từ kẽ
răng, đường đường là một trong ba cậu ẩm Lư Thành, ai
mà nghĩ bản thân lại có ngày quỳ xuống xin người ta tha
thứ trước mặt bao nhiêu người như vậy?
Diệp Thiên đút một tay vào túi, nhìn lướt qua mặt
cậu ta.
“Tất cả những gì mà anh làm hôm nay đủ để tôi giết anh rồi, nhưng anh là con trai của Ngô Quảng Phú, cho
nên tôi chỉ đánh gãy hai cánh tay anh, anh phục không?”.
Ngô Lăng Hiên cho dù vô cùng không cam tâm,
nhưng vẫn nghiến răng gật đầu.
“Tôi tâm phục khẩu phục!”.
Diệp Thiên thu lại ánh nhìn, chậm rãi quay người đi,
cậu ta như thể một con kiến còn con vậy.
“Nên nhớ, nếu còn có lần sau thì anh sẽ phải chết!”.
Ánh mắt cậu khẽ quay sang, cuối cùng nhìn về phía Lí
Vân Phi đang mặt mày tím tái.
Thành viên được tuyển vào “Long Nhận” này, hai đồng
tử lập tức co lại!
Diệp Thiên đưa mắt nhìn sang, Lí Vân Phi càm thấy
sợ hãi.
Cậu ta tính toán đủ đường, nhưng lại không dự liệu
được Diệp Thiên lại là Diệp tiên sinh độc tôn tình Xuyên.
Cậu ta là người tình Xuyên, đương nhiên biết sức ảnh
hưởng của Diệp Thiên ở tình Xuyên đã đạt tới mức độ
nào.
Cho dù cậu ta là thành viên chính thức của Long
Nhận, nhưng trước khi lập công nhận thưởng, thân phận
địa vị của cậu ta chắc chắn thua xa Diệp Thiên.
Diệp Thiên nắm trong tay tài sản trăm tỷ, là chủ tịch
của tập đoàn đình cấp liên quốc gia.
Ngô Quàng Phú, Từ
Uyên Đình, Lâm Thiên Nam dưới trướng đều là ông lớn
một phương, sở hữu tài nguyên và mối quan hệ không
thể lường được.
Không chỉ như vậy, Diệp Thiên cũng là một võ già nội
gia, thậm chí có thể giết người trong vô hình.
Khà năng
này càng khiến cậu ta không thể bì kịp.
Bất kể là thân phận hay thực lực, cậu ta đều bị Diệp
Thiên áp đào toàn bộ, nực cười là trước đó cậu ta còn
cho rằng Diệp Thiên chỉ là một thằng tay sai tầm thường.
Sự chênh lệch cực lớn này khiến cậu ta cảm thấy mình
thất bại nặng nề.
Đám người chị Lí ngồi cùng bàn ai cũng câm như
hến.
Diệp Thiên lại không nhìn tới bọn họ, mìa mai Lí Vân
Phi.
“Lí Vân Phi, tôi đã nói rồi, anh thích Tiếu Văn Nguyệt
thì tự mà đi theo đuổi, nhưng anh cứ thích tìm tới chỗ tôi”.
“Anh âm thầm giờ mấy trò vặt này, có nhàm chán quá
không? Nếu anh đã muốn đối phó tôi, chi bằng bây giờ
dứt khoát ra tay luôn đi, tôi sẽ chơi cùng anh đến cùng”.