Cho dù là nhà họ Hàn ở Thành Môn đối mặt với ba
người họ, e rằng cũng phải giật gấu vá vai, nhượng bộ
mấy phần.
Giờ đây, một mình Diệp Thiên đối mặt với ba cậu ấm
Lư Thành bắt tay với nhau, tất cả mọi người đều âm thầm
mặc niệm cho cậu.
Đây vốn là lễ mừng công của Tập đoàn Lăng Thiên,
bây giờ lại như biến thành hội thảo phạt của tất cà mọi
người nhằm vào Diệp Thiên.
Hoàng Hưng Hải khoanh tay trước ngực, vẻ mặt giễu cợt.
“Bây giờ ba cậu ấm Lư Thành chúng tôi đều đứng
trước mặt cậu, cậu còn cảm thấy chúng tôi không đủ tư
cách khiêu khích cậu không?”.
Những người ngồi cùng bàn với Diệp Thiên, nhất là
mấy người thân thiết với Lí Vân Phi suýt chút nữa thì cười
nghiêng ngà.
Theo bọn họ thấy, bất kể là Hoàng Hưng
Hải, Ngô Lăng Hiên, hay Thẩm Trung Hoa, một người
trong số họ đã đủ để nghien nát Diệp Thiên.
Bây giờ ba người tề tựu thì đúng là không chừa đường
sống, cho dù có mười Diệp Thiên, e rằng tối nay cũng bị
lột mất một lớp da.
“Ba cậu ấm Lư Thành?”.
Diệp Thiên khế lắc đầu, cười thành tiếng.
Tất cà mọi người đều cho rằng cậu đang thở dài cảm
khái cho hoàn cành của mình sắp tới, đã rơi vào tuyệt
vọng, nhưng câu nói tiếp theo của cậu lại khiến mọi người
hóa đá lần nữa.
“Cho dù ba người các anh cộng lại vẫn không đủ tư
cách để khiêu khích tôi!”.
Ảnh mắt Diệp Thiên lạnh nhạt, cử như người đứng
trước mặt không phải “Ba cậu ấm Lư Thành, mà là ba
người bình thường không có thân phận, chống lưng gì.
Lúc cậu nói không it người đã ngoành đầu qua, chỉ
cảm thấy xem nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Ba cậu ẩm Lư Thành tế tụ, chỉ nhắm vào một mình
Diệp Thiên, nếu là bất cử ai khác thì lúc này đã nhận thua
đầu hàng, cầu xin bỏ qua rói.
Nhưng Diệp Thiên lại văn cứng đầu cứng cổ, thậm chỉ
nói ba người cộng lại cũng không có tư cách gây hắn với
cậu, thế không phải không hiểu biết nữa mà là ngu ngốc.
“Nhóc con, cậu thủ vị thật đấy, chỉ tiếc là khí phách là
thứ võ dụng.
Cậu nổi ra những lời đó thì phải trà giá cho
điều mình nói, cậu cảm thấy không lâu nữa kết cục của
cậu sẽ là gi?.
Thẩm Trung Hoa nhét một tay vào túi, nụ cưới lạnh
lão, cậu ta đã nhìn Diệp Thiên như nhìn một người chết.
Đặc biệt là khi thấy bọn họ nhằm vào Diệp Thiên, Kỳ
Nhược Tuyết ở bên cạnh lại không hề dao động, cử như là
không có việc gì vậy, trong lòng cậu ta càng cười điên
cuống hơn, cậu ta tưởng đến cả Kỳ Nhược Tuyết cũng
thất vọng cùng cực với Diệp Thiên, căn bản không muốn
bảo vệ chút nào.
Lí Văn Phi nở nụ cười giễu cợt, âm thắm lắc đầu.
“Diệp Thiên đi Diệp Thiên, tôi còn tưởng tối phải đích
thân ra tay đổi phó với cậu, nhưng giờ xem ra cậu còn
chẳng có tư cách đó”.
Nhìn Diệp Thiên bị ba người Ngô Lăng Hiên quây, ánh
mắt cậu ta lập lòe, sau khi trầm ngâm một lát thì đột
nhiên đứng dậy.
Cậu ta đứng cùng hàng với Ngô Lăng Hiên, vỗ vai Ngô
Lăng Hiên.
“Lăng Hiên, có thể nề mặt tôi tạm gác việc này
lại không?”.