Lúc này lại có một thanh niên khác lên tiếng, giọng nói
lạnh lùng.
“Phải, nếu cậu đã không muốn làm quen với phó hội
trường trước kia của chúng tôi, vậy chi bằng cậu rời khỏi
đây luôn đi, đến tham gia buổi họp mặt của chúng tôi làm
gi?.
Hai người kia lên tiếng, vài cán bộ Hội học sinh cùng
khóa có quan hệ khá tốt với bọn họ cũng phụ họa, chỉ trò
Diệp Thiên.
Chi có đàn chị LÍ lúc trước và đám Sở Thần
Quang, Âu Hạo Thần vẫn im lặng, không dám nổi tiếng
nào.
Đàn chị Lí là vì nế mặt Tiểu Văn Nguyệt, còn đám Sở
Thần Quang thì là không dám.
Thấy mọi người chỉ trích Diệp Thiên, bộ dạng nhằm
vào người ngoài, ánh mát Tiểu Văn Nguyệt lạnh băng,
lạnh lùng lên tiếng.
“Anh La, anh Tổng, các anh có ý gi?”.
“Diệp Thiên đi cùng tối tới đây, các anh dựa vào đầu
mà đuổi anh ấy đi?:.
Tiểu Văn Nguyệt tô ra nghiêm túc: “Nói như vậy, có
phải tôi cũng nên đi cùng anh ấy luôn không?”.
Hai thanh niên vừa lên tiếng kia lập tức xua tay.
“Đàn em nói vậy nặng lời rồi, đương nhiên bọn anh
không có ý đó!”.
“Nhưng cậu ta không nề mặt Vân Phi, thậm chí còn
không muốn bắt tay, em cũng thấy rối đấy, đây rõ ràng là
không xem trọng bọn anh”.
Đương nhiên bọn họ sẽ không đắc tội với Tiểu Văn
Nguyệt.
Buổi họp này ngoài miệng nói là họp Hội học
sinh, nhưng thực ra Lí Văn Phi đã chủ động để nghị với
bọn họ, mục đích là có thể khiến Tiểu Văn Nguyệt đến
đây, bọn họ nào dám để cô ta rời đi.
Ánh mắt Tiểu Văn Nguyệt lóe sáng, đương nhiên cô ta
biết quan hệ của hai người này với Lí Vân Phi, lập tức hạ
quyết tâm, thấp giọng ni.
“Anh La, anh Tổng, tôi vẫn luôn kính trọng các anh là
đàn anh, nhưng tôi không thể không nói rõ với các anh vài điều”.
“Buổi họp ngày hôm nay là tôi nhờ anh ấy đi cùng tôi
đến đây, nếu không, với thân phận địa vị của hai anh thì
có tư cách gì ngối cùng bàn ăn cơm với anh ấy?”
“Còn nữa, anh nói không sai, bất kế là ai trong các anh
đều chẳng là gì trong mất anh ấy cả, anh ấy quả thật
không xem trọng các anh!”.
Tiểu Văn Nguyệt nói như vậy khiến mọi người sửng
sốt.
Ngoài máy người biết thân phận thật của Diệp Thiên
ra, những người khác đếu biến sắc, ngay cà Lí Vân Phi
cũng sa sắm mặt.
Tiểu Văn Nguyệt của ngày xưa luôn nhã nhận đúng
mực, chưa bao giờ có tranh chấp với bất kì ai, hoàn toàn
mang phong thái của một nữ thần.
Nhưng hôm nay, Tiểu Vvăn Nguyệt lại giống như một nữ
anh hùng bảo vệ chống, lõi nói sắc bén không nế tỉnh ai,
khiến bọn họ vô cùng kinh ngạc, sau đó lại âm thắm buồn
bực
Tiểu Văn Nguyệt nói hai thanh niên họ La và họ Tổng
không đủ tư cách ngôi cùng bàn với Diệp Thiên, mà thân
phận địa vị của những người đang ngôi đây đều không
hơn kém hai người họ bao nhiều, vậy chẳng phải nói bọn
họ cũng không đủ tư cách ngồi cùng bàn với Diệp Thiên
hay sao?
“Tiểu Văn Nguyệt, ý cô là sao?.
Người thanh niên họ Tổng nổi giận, vô cùng cầm phản.
“Tôi chỉ hi vọng anh Tống và anh La nhin rõ địa vị của
minh, đừng tự chuốc lấy nhục”.
Tiểu Văn Nguyệt không hề khách sáo, thắng thừng
đáp trà.
Tính cách của cô ta vốn không phải như vậy, nhưng hôm nay Diệp Thiên là cô ta mời đi cùng.
Vừa đến chỗ này
đầu tiên là bị Li Văn Phi gây hần, sau đó lại bị mọi người
“vây công”, đương nhiên cô ta sẽ không khách sáo nữa.
Hai người thanh niên đều nghẹn họng không nói nên
lời, Li Văn Phi ở bên cạnh không lên tiếng, nhưng ảnh mắt
lại vô cùng u ám.
Đây là lần đầu tiên cậu ta thấy Tiểu Văn Nguyệt bảo
vệ một người đàn ông như vậy, nhưng người đàn ông đó
lại không phải cậu ta!
“Xem ra Nguyệt Nguyệt thật sự thích thàng nhóc
này, hứ!”.
Cậu ta thắm hữ trong lòng, đang do dự có nên đứng
dậy nói chuyện hay không thì ánh mắt của Diệp Thiên đột
nhiên lướt tối, về mặt trêu đủa.
“Trưa hôm nay anh bảo tôi đi nghe ngóng xem Long
Nhận là gì.
“Bây giờ tôi lại rất muốn biết, anh đã được chọn vào
Bắc Long Nhận hay Nam Long Nhận?”.