“Chi, chị nói đi, vì sao vậy?”.
“Rõ ràng anh ấy vẫn chưa chết, mấy người lại nói rằng
anh ấy đã chết, vì sao lại lừa em?”.
Cô ấy gần như quát lên thật to, xé ruột xé gan.
Tròn
hai năm, cô ấy đều trài qua trong hồi ức và hối tiếc, đêm
ngày nhớ nhung Diệp Thiên, hoài niệm Diệp Thiên, nhưng
cuối cùng Diệp Thiên lại chưa chết, tất cả đều chỉ là lời
nói dối mà Kỷ Nhược Yên và bố bọn họ bịa đặt ra.
Kỳ Nhược Yên sững người, không biết nên trả lời thế
nào.
Năm xưa Diệp Thiên đưa Kỳ Nhược Tuyết về nhà họ
Kỳ, đề cảm ơn cậu, bố bọn họ Kỳ Viễn Hồng đã chiều theo
ý của Kỳ Nhược Tuyết, tự mình định hôn ước ngoài miệng
cho Diệp Thiên và Kỷ Nhược Tuyết.
Mặc dù Diệp Thiên
không đề trong lòng, nhưng Kỳ Nhược Tuyết lại nhớ mãi
chuyện này, mơ mộng đến ngày mắt mình được chữa khỏi
sẽ gả cho Diệp Thiên.
Sau khi cô ta biết được chuyện này thì lập tức phàn
đối.
Cuối cùng Kỳ Viễn Hồng cũng bị cô ta thuyết phục,
cùng bịa ra một lời nói dối rằng Diệp Thiên đã chết, để Kỳ
Nhược Tuyết từ bỏ hi vọng với hôn ước này.
Sở đĩ cô ta làm vậy hoàn toàn là vì cô ta xem thường
Diệp Thiên, không xem trọng một thằng nhóc nghèo khổ
đi ra từ rừng sâu núi thằm.
Bây giờ đối mặt với câu hỏi của Kỳ Nhược Tuyết, cô ta
lại không nói được câu nào, không biết phải trà lời ra sao.
“Tiều Tuyết, chị..”.
Kỳ Nhược Yên muốn giải thích, nhưng Kỳ Nhược Tuyết
lại xua tay, giống như người mất hồn.
“Bây giờ đừng ai đến làm phiền em, em chỉ muốn yên
tĩnh một mình”.
Cô ấy bước đi loạng choạng, chậm rãi biến mất trong
màn đêm, để lại bọn họ trố mắt nhìn nhau.
“Anh cả, chị dâu chị ấy…”.
Lục Chí Minh nhìn về phía Lục Chí Văn.
Vẻ mặt Lục
Chí Văn rất khó đoán, trong mắt lộ ra vẻ không cam lòng,
nhưng cuối cùng lại chuyển thành nỗi sợ hãi.
Cậu ta vốn tường mình có thể giết được Diệp Thiên
một cách dễ dàng, khiến Diệp Thiên hoàn toàn biến mất
khỏi thế giới của Kỳ Nhược Tuyết.
Nào ngờ đối thủ của
cậu ta không phải là một thằng nhóc có thể dễ dàng
nghiền ép, mà là một con rồng thực sự bay lượn trên chín
tầng mây.
Ánh mắt Lục Thiên Thư đờ đẫn, trong lòng rồi ren.
Ông ta vốn muốn đề nhà họ Lục kết thông gia với nhà
họ Kỷ, địa vị bá chủ của nhà họ Lục ở tỉnh Cán Tây sẽ
càng thêm kiên cố.
Bây giờ xem ra Kỷ Nhược Tuyết có
quan hệ dây mo rê má với Diệp Thiên, cho dù Diệp Thiên
tỏ ra không quan tâm Kỷ Nhược Tuyết, nhưng ai dám bảo
đàm sau này sẽ phát triển đến mức độ nào?
Tranh giành phụ nữ với Đế Vương Bất Bại, ông ta
không cho rằng nhà họ Lục có bàn lĩnh đó.
Bên bờ sông bảo vệ thành, Diệp Thiên cho một tay
vào túi quần, đi sóng vai với Tiếu Văn Nguyệt.
“Vì sao anh lại nói những lời đó với cô ấy, có lẽ đó
không phải là lời thật lòng của anh đúng không?”.
Tiểu Văn Nguyệt quay đầu sang, hiếu kì hòi.