Cao Thủ Tu Chân

Chương 582: Chương 581






Nhưng Diệp Lăng Thiên cậu là nhân vật ở đằng cấp
nào, từ tám năm trước cậu cũng coi như đã chết một
lần, bây giờ ông hoàng trở về, lấy lại vinh quang.

Bất
luận gặp phải đối thủ thế nào, cậu cũng tuyệt đối không
lùi nửa bước.

Cho dù là mười sáu Thầm phán vương có
đến, cậu cũng nắm chắc có thể chiến đấu quyết liệt với
bọn họ đến cùng.

Nhìn thấy Diệp Thiên phản ứng như vậy, Chúa Tể
Hắc Ám hít sâu một hơi, nhưng không khuyên nhủ câu
nào, chỉ chắp tay với Diệp Thiên.
“Hôm nay có thể thấy được phong thái của Đế
Vương Bất Bại đúng là một niềm vui lớn trong đời.

Hi
vọng sau chuyện ngày hôm nay, tôi và cậu dù không thể
trở thành bạn bè thì ít nhất cũng đừng là kè địch”.
Diệp Thiên bình thàn xua tay, giọng nói thản nhiên:
“Điều kiện của ông đã đổi lấy mạng sống của hai người
đó, chuyện của Thế Giới Hắc Ám đã kết thúc, giữa tôi và
ông không còn ân oán gì nữa”.
Chúa Tề Hắc Ám nghe vậy, trên mặt hiện lên nụ cưoi
sâu xa.

Sau đó thoáng cái hắn đã biến mất trong bóng
tối, chỉ còn giọng nói truyền vào tai Diệp Thiên.
“Diệp Lăng Thiên, lần sau nếu có cơ hội gặp lại, tôi
chắc chắn sẽ tìm cậu uống vài ly!”.
“Hi vọng trước lúc đó, cậu đừng chết trong tay viện
trọng tài”.
Diệp Thiên đặt một tay trong túi quần, đợi đến khi
không cảm nhận được hơi thờ của Chúa Tề Hắc Ám nữa,

cậu mới xoay người đi về phía đám người Quách Dương.
“Càm ơn Đế Vương đã cứu giúp, chuyện ngày hôm
nay toàn bộ Tam Tuyệt Môn đều cảm kích không thôi”.
“Cuồng Thương” Quách Dương bước lên trước một
bước, chắp tay với Diệp Thiên.
“Không cần cảm ơn tôi, chủ ý của tôi không phải là
cứu các người”.
Diệp Thiên khế xua tay, sau đó nhìn lướt qua đám
người Lục Chí Minh, Liêu Như Thành, Lục Chí Văn, Kỷ
Nhược Yên.
Những người ở đây ít nhiều đều từng có mâu thuẫn
với cậu, trước đó còn vênh váo hống hách mà bây giờ
không ai dám nhìn thẳng vào mắt cậu, chỉ sợ sệt cúi đầu xuống, miệng câm như hến.
Diệp Thiên đột nhiên giơ tay lên.

Lục Chí Minh cảm
thấy người mình nhẹ bẫng, giống như bị một cánh tay vô
hình khống chế, bị kéo lên giữa không trung.
“A, Đế Vương tha mạng, Đế Vương tha mạng!”.
Lục Chí Minh kinh hoàng hét lớn, nước mắt trào ra,
trong lòng sợ hãi tột cùng.
Cậu ta làm sao ngờ được thằng nhóc mà cậu ta
tưởng mình có thể dùng một tay bóp chết lại là Đế
Vương Bất Bại nắm quyền sinh sát trong tay.

Lục Thiên Thư nhìn thấy tình cảnh này, ánh mắt khẽ
dao động, nhưng lại không có động tác gì, không dám
nói lời thừa thãi.
“Những lời tôi đã nói với anh, anh còn nhớ chứ?”.
Lục Chí Minh nghe vậy lập tức gật đầu điên cuồng.
“Đế Vương, là tôi có mắt không thấy Thái Sơn, nhưng những lời cậu nói tôi đều nhớ rõ, sẽ không có lần sau nữa, tôi bảo đảm tuyệt đối sẽ không có lần sau!”.
Diệp Thiên nở nụ cười khinh thường, sau đó thu tay lại, sức mạnh tan đi.
Lục Chí Minh rơi xuống đất, đũng quần đã ướt sũng.
Diệp Thiên nhìn thẳng về phía trước, đi qua trước mặt đám người Kỷ Nhược Yên,
giống như bọn họ chỉ là không khí, không có tư cách để cậu chú ý đến.
Môi Kỷ Nhược Yên khẽ run lên, kiểu ngó lơ này khiến cô ta cảm thấy vừa xấu hổ vừa buồn bực,
nhưng nhiều hơn vẫn là tiếc hận khó nói thành lời.
Diệp Thiên sải bước về phía trước, cuối cùng dừng lại bên cạnh Tiếu Văn Nguyệt.
Anh liếc nhìn sang bên, nghiêng đầu, đối diện ánh mắt sáng trong của Kỷ Nhược Tuyết.
Đây mới là rắc rối lớn mà cậu phải đối mặt!
Đôi mắt Kỷ Nhược Tuyết long lanh, trên mặt hiện lên vẻ đau buồn xót tim, nhỏ giọng nói.
“Đế Vương Bất Bại Diệp Lăng Thiên? Danh hiệu oai phong thật!”.
“Nhưng đây là… lý do anh không nhận tôi sao?”.