Cô Tinh Tà Quân đóng chiếc quạt gấp của mình và chỉ
dùng một ngón tay của hắn phát ra lực đột nhiên xé toạc
không khí, như muốn xuyên thủng mọi thứ.
“Thừa Long Tràm!”
Một lòng bàn tay của Chung Li Mị đã biến thành một
cây đao trong tay hắn và hắn chém theo hình đường chéo về phía trước mặt mình.
Một luồng sáng màu đen láy ánh
lên dài hơn mười thước, gió thổi lạnh thấu xương như ánh
đao.
“Tam Toàn Thů!”
Năm ngón tay của Phật Lùn đan vào nhau, hóa thành
hình một cái búa, hắn xoay người, đập chéo về phía trước
mặt.
Không khí trước mặt đều run lên, mặt đất nứt ra
từng lớp, phiến đá nổ tung.
“Lan Giang Thiên Kích!”
Miếng dán cần câu phía sau lưng của Cố Giang Điếu
hóa thành vô số ảo ảnh, che rợp trời đất, bao trùm về
phía Quách Dương và Lục Thiên Thư.
Tám chí tôn võ thuật thi triển thù pháp của riêng họ,
các kỹ năng võ thuật của họ đồng loạt xuất hiện.
Cát đá,
mùn cưa bay tứ tung trên không.
Tuy rằng căn cơ tu luyện của Lục Thiên Thư và Quách
Dương không hề tầm thường, nhưng dù sao đối thủ cũng
có ưu thế về quân số.
Hai người bị sáu luồng sức mạnh vô
song làm cho rúng động, lập tức rên hự một tiếng và phải
lùi lại phía sau, khí huyết trong cơ thể quay cuồng.
Chân của hai người họ không ngừng cọ xát xuống
đất, liên tục lùi hơn mười thước mới giữ vững được cơ
thể, một vệt màu đỏ hiện trên trên mặt hai người, rõ ràng
là bọn họ đã bị thương.
Sáu Thiên Sát đang định đuổi theo, ánh mắt cùng
nhìn về một hướng, và tình cờ nhìn thấy cảnh tượng mười
Địa Sát đồng loạt xông lên và bị cắt cổ chết tại chỗ.
Sắc
mặt sáu người liền thay đổi trong nháy mắt.
Sát thủ cấp bậc Địa Sát đương nhiên có khoảng cách
khá xa so với họ.
Nhưng để giết chết mười Địa Sát trong nháy mắt thì họ đều tự hòi rằng bất kỳ ai trong số họ có
mặt ở đây cũng đều không thể làm được.
Vậy mà lúc này
cảnh tượng kỳ dị lại xảy ra ngay trước mắt họ.
Bọn họ lập tức ngừng đuổi theo và nhìn về phía Diệp
Thiên.
Ánh mắt Cô Tinh Tà Quân sa sầm, giọng điệu hơi
nặng nề.
“Cậu là ai? Tại sao lại nhúng tay vào chuyện của Thế
Giới Hắc Ám chúng tôi?”
Quách Dương cùng Lục Thiên Thư âm thầm điều
chỉnh hơi thờ, họ vừa quay đầu lại liền thấy Diệp Thiên
bước đi nhẹ nhàng và đứng trước mặt sáu Thiên Sát,
khóe miệng cong lên hình vòng cung đầy nguy hiểm.
“Gan của Thế Giới Hắc Ám các người cũng không nhỏ
nhì? Dám chạy tới Lư Thành gây sự?”
“Lẽ nào các người không biết Lư Thành là địa bàn của
tôi sao?”
Một mình cậu đối mặt với sáu Thiên Sát, nhưng lại có
vẻ thoải mái như đang ở trong vườn hoa sau nhà của
mình, một tay cậu đút túi, như thể hoàn toàn không coi
sáu Thiên Sát kia ra gì.
“Địa bàn của cậu?”
Ánh mắt của sáu Thiên Sát đều khế thay đổi, nhất
thời không phản ứng kịp.
Diệp Thiên hơi nhướng mắt, quét qua mặt của sáu
người và chỉ tay về phía Lục Thiên Thư và Quách Dương
phía sau.
“Sáu người các người và hai người ở phía sau lưng tôi
có ân oán gì không liên quan gì đến tôi, nhưng Kỳ Nhược
Tuyết là ngưoi đại diện phát ngôn của Tập đoàn Lăng
Thiên của tôi.
Tập đoàn chúng tôi mời cô ấy tới thì phài đàm bảo sự an toàn tính mạng cho cô ấy!
“Nếu như các người muốn giết cô ấy thì tức là không
coi Tập đoàn Lăng Thiên tôi ra gì rồi!”
“Đêm nay, tất cả mọi người trong Thế Giới Hắc Ám
đều phải chết ở nơi này!”