Cao Thủ Tu Chân

Chương 543: Chương 542






Tại sơn trang Hồng Diệp, Diệp Thiên đỗ xe xong, chuẩn bị đưa Tiếu Văn Nguyệt vào trong, đúng lúc gặp một thanh niên đang dắt tay một người đẹp đi ra.

Diệp Thiên không thèm nhìn cậu ta, chỉ đi ngang qua, một cánh tay đột nhiên thò ra chặn trước người cậu.

“Thằng khốn, là cậu sao?”.

Diệp Thiên ngẩng đầu, người thanh niên cười khẩy, vẻ mặt dữ dằn, chính là Lục Chí Minh người từng có xích mích với cậu ở trên máy bay.

Diệp Thiên quay đầu sang, vẻ mặt dửng dưng, còn Lục Chí Minh lại nhếch miệng, vô cùng hống hách.

“Thằng khốn, ở trên máy bay khẩu khí của cậu hình như rất ngông cuồng thì phải?”.


“Khi xuống máy bay, tôi định đến xử cậu thì cậu lại chạy nhanh quá nên thoát được, nhưng bây giờ cậu còn muốn trốn nữa không?”.

“Thế giới này đúng là oan gia ngõ hẹp thật đấy!”.

Tiếu Văn Nguyệt cảm thấy khó hiểu nhìn sang Diệp Thiên, Diệp Thiên lại hơi ngước mắt lên bật cười.

“Ý của anh là chuyện trên máy bay vẫn chưa kết thúc, vẫn muốn giải quyết tôi ở đây?”.

Lục Chí Minh xưa nay có thù ắt phải trả, lúc này bước lên một bước, ánh mắt dữ dằn.

“Thế cậu tưởng sao?”.

“Nếu là đàn ông thì chúng ta chơi ở đây luôn, xem bản lĩnh của cậu thế nào, có được như khẩu khí của cậu không!”.

Tiếng xương đốt ngón tay kêu lên, biểu cảm của cậu ta vô cùng hung dữ, Diệp Thiên lúc trước trên máy bay nói sẽ ném cậu ta ra khỏi máy bay, cậu ta luôn để bụng điều này.

“Ra tay với tôi?”.

Ánh mắt Diệp Thiên bình thản, cậu chỉ lắc đầu.

“Dựa vào anh thì còn chưa đủ tư cách đâu!”.


“Vậy sao?”, Lục Chí Minh không tức giận, ngược lại còn cười lên, đang định đấm cho Diệp Thiên một cái thì một bóng người đột nhiên bước tới.

“Cậu Minh, cậu sao thế? Sao vẫn chưa vào trong?”.

Người vừa đến bước đi nhẹ nhàng, từ phía sau Diệp Thiên đi tới, mỉm cười nói với Lục Chí Minh.

Diệp Thiên quay lưng về phía cô ta, nên cô ta không hề nhìn thấy mặt Diệp Thiên.

“Là chị Thu Hà à?”, Lục Chí Minh nhìn thấy người vừa đến, vùng giữa hai lông mày thoáng vẻ kỳ lạ, nhếch miệng cười nói: “Không có gì, gặp phải thằng ranh ở trên máy bay mà tôi có nói với chị ấy, định chơi cho hắn một trận!”.

“Ồ?”.

Lí Thu Hà hơi tò mò, cô ta quen Lục Chí Minh ở Cán Tây, cũng coi như người quen cũ, nghe thấy câu này thế là cười nói.

“Ai mà lại dám đắc tội với cậu Minh thì chắc chắn là đen đủi rồi!”.

Cô ta vừa nói vừa quay đầu nhìn về phía Diệp Thiên, khi cô ta nhìn thấy Tiếu Văn Nguyệt ở bên cạnh, biểu cảm lập tức thay đổi.

Cô ta đã nghĩ ra điều gì đó, hai mắt nheo lại, cuối cùng nhìn rõ được khuôn mặt Diệp Thiên, sắc mặt bỗng nhiên cứng đờ.

“Cậu… cậu Thiên?”.


Biểu cảm cô ta sợ hãi, hai mắt mở to, suýt nữa thì không nói nên lời.

Từ lần tận mắt chứng kiến trận đấu kinh điển của Diệp Thiên trên núi Phi Vũ, đến nay cũng đã chín tháng rồi, thế mà anh hùng cái thế gây chấn động Hoa Hạ này lại xuất hiện ở đây sao?
“Đắc tội với hắn thì là tôi đen đủi sao?”.

Ánh mắt Diệp Thiên cười mà như không cười.

Lí Thu Hà lập tức nuốt nước bọt vào trong, biểu cảm sợ hãi, không biết nên trả lời ra sao.

Lục Chí Minh ở Cán Tây có thể nói là cậu ấm khét tiếng, cô ta nghĩ người bình thường mà đắc tội với cậu ta, cho dù là con nhà gia tộc lớn ở tỉnh Xuyên cũng phải kiêng dè.

Nhưng nếu đổi lại là Diệp Thiên thì cô ta khó mà tưởng tượng được trên đời này có ai mà Diệp Thiên sợ chứ.

Chưa cần nói đến Lục Chí Minh chỉ là một cậu hai nhà họ Lục cỏn con, cho dù là cả nhà họ Lục thì Diệp Thiên e rằng cũng không coi là gì cả.

Lục Chí Minh cũng cảm thấy vô cùng kỳ lạ, Lí Thu Hà là người đẹp bên cạnh Ngô Quảng Phú, có tầm nhìn sâu rộng, các ông doanh nhân giàu kếch xù đều chưa chắc đã đủ tư cách để cô ta phải cúi người nói chuyện, nhưng lúc này, cô ta lại gọi Diệp Thiên là “cậu Thiên” với bộ dạng vô cùng cung kính, đủ thấy được lai lịch của Diệp Thiên không hề tầm thường, hình như cậu ta đã quá coi thường Diệp Thiên.