“Anh Trì, thế nào rối? Anh Tiêu nói
thế nào?”.
Bạn gái của hắn không đợi được vội
vàng hỏi.
“He he!”, Tiêu Trì cười nham hiểm: “Anh
họ anh nói, anh ấy sẽ đích thân ra tay, tối
nay em chuẩn bị xem một vở kịch hay đi:.
Cô à lầng lớ nghe thế thắm mừng trong
lòng, nghĩ đến về mặt kiêu ngạo lạnh lùng
của Diệp Thiên ở trung tâm thương mại, cô
ta lại hà hệ vô cùng.
“Có anh Tiêu đích thân xử lý, để xem lát
nữa anh nhảy nhót thế nào!”.
Buổi diễn chính thức mở màn, tám giờ
rười tối, Tiêu Chí Lâm bước lên sân khẩu
dưới ảnh đèn chiếu sáng.
Cậu ta vừa xuất
hiện, tất cả mọi người võ tay như sắm dậy.
Ở khu vực Kiểm Tây này, không ai dám
không nề mặt cậu chù nhà họ Tiêu.
Tiêu Chỉ Lâm gật đầu mim cười với
khách mời, sau đó đọc một bài diễn văn
đơn giản, tiết mục biểu diễn chính thức bắt
đầu.
Lần này là tiệc rượu do nhà họ Tiêu tổ
chức, mời không ít ngôi sao đến đây,
nhưng đa số đều là ngôi sao nhỏ hạng hai.
Những gướng mặt quen thuộc đối với
những khách mời tiền bạc chất như núi ở
đây mà nói hiệu quả chương trình có hạn.
Khi một nam ca sĩ trẻ tuổi đang nổi kết
thúc màn biểu diễn, Tiêu Chí Lâm lại lên
sân khấu lấn nữa.
“Mọi người, tối nay mọi người đều tụ
họp ở công viên nước này, tôi đại diện cho
nhà họ Tiêu rất vinh hạnh mời một ca sĩ
mới đang nổi của Công ty giải trí Thiên
Phú, cô Có Giai Lệ lên sân khẩu!”.
Cậu ta giới thiệu, bầu không khí dưới
khán đài lập tức thay đối, nhất thời tiếng
hoan hô nổi dậy tử phía.
Công ty giải trí Thiên Phú xuất phát từ
tỉnh Xuyên, do Ngô Quàng Phú điều hành,
sau đó lại được Tập đoàn Lăng Thiên bảo
vệ hộ tống, ngày nay đã trở thành cái tên
nổi tiếng trong làng giải trí, nhiều nghệ sĩ
nổi tiếng bắt đầu quay sang đầu quân cho
Thiên Phú.
Gắn đây Công ty giải trí Thiên Phú đang
lãng xê cho một ngôi sao mối nổi của mình,
mọi người ai cũng biết điều này.
Nghe nói
ngôi sao mối nổi này hấu như không nhận
biểu diễn thương mại, không đóng phim
diện ảnh hay truyền hình, nhưng bọn họ
không ngờ cô sẽ xuất hiện ở Trung tâm
Thủy Thượng.
Mọi người đều không khỏi cảm khái về
sức mạnh của nhà họ Tiêu.
Đèn sân khẩu vừa sáng lên, Tiêu Chí
Lâm lịch sự rồi khỏi sân khẩu, một bóng
người xinh đẹp cao gẩy xuất hiện trong
tấm mắt của mọi người.
Có Giai Lệ mặc bộ váy dài màu xanh
lam nhạt, trang điểm nhẹ nhàng, tóc búi
cao, đứng trên sân khấu giống như công
chúa quý tộc.
Cô cấm micro, đôi mắt đẹp long lanh.
“Tôi rất vinh hạnh vì được biểu diễn cho
mọi người ở Trung tâm Thủy Thượng tối
nay.
Đối với tôi mà nói, đây là lần đầu tiên
đứng trên sân khấu ở Kiếm Tây, là một cơ
hội hiếm có!”.
“Hôm nay tôi vốn định hát một bài khác, nhưng vì một người, bất ngờ anh ấy
cũng đã đến hội trường này, cho nên tôi
quyết định đổi bài hát, muốn hát một bài
mà tôi viết cho anh ấy?:
Cô nói đến đây, đôi mắt đẹp long lanh
chuyển sang nhìn Diệp Thiên, tỉnh cảm
đong đẩy.
Tiêu Chí Lâm nhìn thấy cảnh này, không
khỏi siết chặt tay lại, ly thủy tinh trong tay
bị bóp nát vụn.
Nhưng nghĩ tối hành động
sắp tối của mình, cuối cùng cậu ta cũng
nhịn xuống.
Diệp Thiên gặm một miếng dưa hầu
trong miệng, chậm rãi ngắng đầu lên, vừa
vặn đối diện với ánh mắt kiên định quật
cường của Có Giai Lệ.
“Chín tháng trước, tôi chỉ là một học
sinh mang ước mơ làm ca sĩ, là anh ấy đã
giúp tôi lấy dũng khí theo đuổi ước mở của
mình, là anh ấy sắp đặt sẵn sân khấu cho
tôi, để tôi có thể mặc sức phát huy ở ĩnh
vực mà tôi yêu thích, là anh ấy đã thay đổi
cuộc sống của tôi.
Anh ấy chính là người
quan trọng nhất trong cuộc đời tôi!”.