Cô ta nhìn Diệp Thiên với ánh mắt đáng
thương, thẩm lắc đầu: “Cho dù anh thực sự
là một võ giả, cho dù anh có thể ngang sức
với anh trai tôi thì đằng sau anh trai tôi vẫn
còn có ông nội nữa đó”
“Trừ khi, anh còn mạnh hơn ông nội,
nhưng điều đó làm sao có thể?”
Trong mắt có ta, tu vi của Tiêu Ngọc
Khanh xuất quỷ nhập thân, sức mạnh khó
lòng đong đếm được.
Đếm trên khắp Hoa
Hạ hiện nay cũng chỉ có ba người có thể so
sánh được với Tiêu Ngọc Khanh.
Mà ba
người này, có ai không phải là nhân vật
tuyệt thế tung hoành ngang dọc kia chứ.
Tuy rằng tài đua xe của Diệp Thiên xuất quỳ
nhập thắn, nhưng rõ ràng vẫn không sánh
được với ba người đó.
Diệp Thiên không biết Tiêu Tướng dang
nghĩ gì, chi quan tâm đến đó ăn và rượu
ngon.
Nhưng cách đó không xa, một thanh
niên mặc vest và đi giày da đã nhìn thấy
Diệp Thiên, lông mày của hắn đột nhiên
cau lại, và người phụ nữ bên cạnh hắn cũng
bàng hoàng, ánh mắt lộ ra và cầm hận.
Người thanh niên này chinh là Tiêu Trị,
người đã bị Diệp Thiên trừng trị ở trung tâm
thương mại trước đó!
“Anh Trì, là tên khốn đó!”.
“Hắn cũng ở đây cơ đấy.
Khốn kiếp, đây
là tiệc rượu của nhà họ Tiêu, vừa khéo,
chúng ta qua đó gặp hắn đi, xem hắn có
còn kiêu căng nữa không!”.
Người bạn gái bên cạnh Tiêu Trì đương
nhiên chưa đổi.
Hôm nay ở trung tâm
thương mại, Diệp Thiên không hề nề mặt
Tiêu Trị, còn phớt lờ cô ta, khiến cô ta căm
hận đến ngứa răng.
Bây giờ nhìn thấy “kẻ
thừ” ở trước mặt, cô ta chuẩn bị tiến tối tim
Diệp Thiên trút giận.
“Khoan đãi”.
Tiêu Tri thấy vậy vội kéo cô ta lại.
“Đừng vội, em không thấy ai đang ngôi
bên cạnh hắn à?:
Cô ta nghe thế nhìn kĩ lại, chỉ thấy Tiêu
Tường mặc lễ phục màu đồ đang ngồi cạnh
Diệp Thiên, không khỏi sững sốt.
Cô ta không hiểu, cô công chủa của nhà
họ Tiêu sao lại ngôi cùng với Diệp Thiên.
“Chị họ của anh bình thường kiêu ngạo
thế nào chắc em cũng biết, những cậu ấm
của Kiểm Tây đều bị chị ấy phớt lỡ hết, đứa
nào tiếp cận chị ấy đểu bị chị ấy chửi mắng
tránh xa.
Nhưng bây giờ chị ấy lại ngồi bên
thẳng nhóc kia như không có chuyện gì, e
rằng thân phận của thầng nhóc đó không
đơn giản”.
Mặc dù Tiêu Trì là một kẻ trăng hoa,
nhưng cũng có chút thông minh, biết đánh
giá tình hình.
Tuy hắn là châu trai nhà họ
Tiêu, nhưng địa vị lại thua kém Tiêu Tường
rất nhiều.
Đặc biệt là ông cụ Tiêu Ngọc
Khanh cưng chiều Tiêu Tường nhất, ngay
cả Tiêu Chí Lâm cũng phải nề Tiêu Tưởng,
huống hồ là hắn.
Cô àlằng lớ im lặng chốc lát, không cam
tâm nói: “Anh Tri, thẳng nhóc đó có thân
phận gì chăng nữa thì đã làm sao, lớn hơn
được nhà họ Tiêu hay sao?”
“Hơn nữa, hôm nay hắn đã ra tay đánh
anh, còn ngang nhiên hạ thấp nhà họ Tiêu,
lẽ nào nhà họ Tiêu sẽ coi như không thấy
hay sao? Lễ nào anh cử bỏ qua như vậy
sao?”
Tiêu Trì nhíu mày, nhớ lại dáng vẻ
*ngông cuống” của Diệp Thiên ở trung tâm
thương mại ngày hôm nay, càng nghĩ cảng
tức giận.
“Em ở đây đợi anh, anh sẽ đi tìm anh họ
anh, xem anh ấy nói thé nào”.
Tiêu Trì cần răng, bước nhanh ra phía
sau sân khấu.
Sau tấm bình phong, Tiêu Chí Lâm đang
dặn dồ MC chi tiết chương trình, Tiêu Trì
đột nhiên chậm rãi chạy tới.
“Anh đi làm việc trước đi, chúng tôi có
chuyện cắn bàn”.
Hắn bảo MC đi trước, sau đó đổi sang
về mặt nhăn nhó, đáng thương gọi: “Anh
họ!”.
Tối nay Tiêu Chí Lâm mặc một bộ đồ
vest màu trắng, giống hệt bạch mã hoàng
từ của cung đình thời cổ đại.
Nhìn bộ dạng
của Tiêu Tri, cậu ta lập tức nhiu mày, lộ ra
về mặt chán ghét.