Fast phun ra một ngụm máu và bị lùi về phía sau cho đến tận khi đến bên cạnh Evelyn mới dừng lại, hơi thở đã giảm xuống rất nhiều.
Ông ta đã bị thương, đây là lần đầu tiên ông ta bị thương kể từ khi tham gia vào viện trọng tài!
Hai trọng tài viên của viện trọng tài đều thay đổi ánh mắt, Diệp Thiên tổng cộng tung ra ba quả đấm, trước sau chỉ khoảng một phút.
Bọn họ đã hoàn toàn lĩnh giáo được sức mạnh của người đứng số một trong với võ đạo ở Hoa Hạ hiện nay là như thế nào.
Đế Vương Bất Bại Diệp Lăng Thiên còn đáng sợ hơn rất nhiều so với sự tưởng tượng của họ!
“Người của viện trọng tài chỉ có nhiêu đó thôi à?”
Diệp Thiên thu tay lại, chắp tay lắc đầu.
Với thực lực của mình lúc này, cậu đã không còn hứng thú gì với cấp độ dưới siêu phàm nữa rồi.
“Hôm nay nếu tôi muốn giết các người thì hai người cũng không có cách nào trốn tránh được.
Nhưng tôi quyết định tha cho các người, trở về viện trọng tài báo cho quản lý cấp cao, đừng đến quấy rầy tôi nữa!”
“Lần sau, nếu ai đó từ viện trọng tài còn xuất hiện trước mặt tôi…”
“Giết!”
Diệp Thiên nói dứt lời liền đi thẳng qua Evelyn và Fast, đi về phía khán đài đường Lục Hoàn, nơi có tiếng hò reo ầm ĩ mà không thèm nhìn hai người kia lấy một cái.
“Khốn kiếp!”
Khi Diệp Thiên đã đi xa, Evelyn mới phẫn nộ mắng nhiếc.
“Diệp Lăng Thiên, cậu dám làm nhục tôi như thế này.
Cậu không giết chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ khiến cậu hối hận cũng không kịp!”
Bà ta nắm chặt tay, trong mắt hiện lên sự xấu hổ và tức giận.
Bà ta kiêu ngạo và rất đẹp, đàn ông khó có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của bà ta.
Nhưng trong mắt Diệp Thiên, bà ta cứ như không khí, bất cứ sự dụ dỗ nào cũng không hề có tác dụng.
Thậm chí còn suýt nữa ói ra máu vì một cú đấm của Diệp Thiên, quả thực là nhục nhã không gì bằng.
Fast lại phun ra một ngụm máu tươi.
“Evelyn, chúng ta hãy rút lui trước.
Nếu như Diệp Lăng Thiên đã không muốn tham gia cùng chúng ta, vậy thì chỉ có thể thực hiện kế hoạch thứ hai!”
“Chuyện cấp bách trước mắt là đến gặp mặt năm người kia trước khi bàn bạc bước tiếp theo.
Chỉ dựa vào hai người chúng ta căn bản không đối chọi được với cậu ta!”
Ông ta nói dứt lời liền rút đao đứng dậy, Evelyn nhìn thấy mép thanh Huyết Đao, lập tức mở to mắt.
Thanh Huyết Đao này đã đi cùng Fast bao nhiêu năm nay, được rèn bằng ngũ kim hợp nhất với chất liệu bề mặt thiên thạch.
Nó vô cùng cứng và chắc chắn là thanh đao tốt nhất trên thế giới.
Nhưng vào lúc này, một vết nắm tay in rõ trên mặt thanh Huyết Đao, Huyết Đao đã bị bẻ cong chín mươi độ, gần như đã bị gãy.
Evelyn cũng không nghĩ thêm nữa mà cùng Fast bỏ đi.
Những gì trải qua đêm nay sẽ không bao giờ có thể xóa nhòa được trong lòng họ.
Diệp Thiên trở lại sàn đấu đường Lục Hoàn, trận đấu giữa Tiêu Chí Lâm và Vương Hạo Hiên gần như đã kết thúc, nhưng bầu không khí nồng nhiệt của khán giả vẫn không hề giảm bớt, ngược lại còn sôi nổi hơn trước.
“Anh Thiên, vừa rồi anh đã đi đâu vậy?”
Thấy Diệp Thiên quay lại, Cố Giai Lệ vội vàng đi tới, Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh đi theo phía sau cô, cả hai đều tò mò nhìn Diệp Thiên.
“Không có gì, anh đi dạo một vòng thôi!”
Diệp Thiên không đề cập đến chuyện của viện trọng tài, thản nhiên đáp, sau đó nhìn về phía tập trung đông người nhất ở chính giữa sàn đấu, nơi có một chiếc Lamborghini màu xám bạc đang đậu.
Bên cạnh chiếc Lamborghini, một người đàn ông phương Tây khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, khuôn mặt lạnh lùng đang ngồi dựa vào mui xe.
Tiêu Chí Lâm ở bên cạnh hơi khom mình như đang chào hỏi người đàn ông phương Tây đó với vẻ vô cùng cung kính.
“Là anh ta?”
Diệp Thiên liếc nhìn người đàn ông phương Tây đó và cười nhạt.
Thấy vậy, Tiêu Tường bên cạnh cậu trêu chọc: “Biểu cảm của anh như này là sao? Lẽ nào anh chưa bao giờ gặp anh ta?”
“Ờ, hai năm trước tôi có gặp một lần, cũng xem như có quen biết!”
Diệp Thiên không mấy quan tâm, cậu hờ hững nói.
“Này, Diệp Thiên, anh có chém gió cũng không phải chém kiểu đó đấy chứ?”
Tiêu Tường đầy vẻ khinh thường: “Anh có biết anh ấy là ai không?”
“Anh ấy là Blog Senna, là thầy dạy đua xe của anh trai tôi khi anh tôi còn đi học ở Châu Âu!”